Chủ nhật thứ hai hôm nào đẹp trời
Em sẽ đến thăm anh khoe màu áo mới
Để chờ anh vuốt tóc nói: em tôi,
Cô Liên Phượng bao giờ may áo cưới?
Em lắc đầu nhìn anh không thèm nói
Má hồng lên giả đò khóc, anh thương
Anh lo ngại tưởng rằng em khóc thật
Lấy khăn lau nước mắt dỗ dành em.
Em bảo em thích màu rong nước biển
Màu tâm hồn pha chút kiêu sa.
Với lại tuổi thơ thời con gái
Em thản nhiên nhìn ngày tháng dần qua.
Anh bảo anh thương màu vàng lạnh hơn
Màu vàng đẹp ra dáng nàng thi sĩ
Em khẽ cúi đầu cắn nhẹ vào môi
(Thương em lắm những phút giây uỷ mị).
Nói thầm nhau bằng làn môi ánh mắt
Bằng bàn tay dìu từng bước em về
Chúng mình chọn những con đường dài nhất
Thành phố buồn lấp dưới dấu chân đi.
Chủ nhật thứ hai hôm nào em đến
Mặc áo màu mà cứ sợ trời mưa
Ướt của người ta còn chi áo mới
Để anh nhìn khen cô bé đẹp ghê chưa.
Rồi em mặc áo học trò đi học
Màu trắng xinh mà trông lại dễ yêu
Gặp nhau làm thinh nhìn sân trường cỏ mọc
Tình anh em, mình thương mến bao nhiêu!
2)
Đã nhiều lần tôi muốn mang tình cảm
Vào vần thơ gửi tới chị của mình
Ấm tình người và giàu đức hi sinh
Chị chưa từng để chữ tâm mờ nhạt.
Lúc còn nhỏ cùng mang bao khao khát
Gia đình nghèo, cố gắng đỡ mẹ cha
Cũng ruộng nương, cơm nước với lợn gà
Thương em nhỏ, chăm bà khi đau ốm.
Rồi bắt tôm, cua, ốc kiếm vài đồng
Mót khoai, lạc...có chứ lẽ nào không
Thay mẹ cha dạy em từng nét chữ
Ký ức đó tim em còn mãi giữ!
Dần lớn lên chị thử...sống mưu sinh
Lên thủ đô, chị lao động hết mình
Thân bé nhỏ gánh gồng vai nặng trĩu
Dẫu khổ mấy chị bằng lòng cam chịu.
Vất vả kiếm tiền đần đỡ mẹ cha
Chị thương em ở dưới nhà cũng khó
Mùa đông nào áo quần em không có?
Em mặc mà ấm quá! Những tình thương.
Dòng thời gian đưa chị tới con đường
Yêu và thương một người sao xa lạ (theo địa lý)
Biết gia cảnh anh không hề khá giả
Thậm chí còn nhiều quá những khó khăn.
Nhưng vì yêu chị đâu có lăn tăn
Vẫn quyết lấy dẫu biết rằng rất khổ
Đám cưới rồi túi chẳng có một xu
Lại nợ lần công việc cưới cuối thu.
Bố mẹ chồng thời lại ưa cổ hủ
Sống thế nào khổ chủ mới biết thôi
Nợ lần kia cũng phải tính được rồi
Anh chị lại đạp xe đi ....nghe vội.
Làm gì đây khi tiền không trong túi?
Lên chợ rồi xong lại bước về không
Cũng mấy lần như thế tựa lông bông
Rồi cũng may gặp người quen quê ngoại.
Vay chút tiền mua hàng... đi bán lại
Kiếm đồng lời trang trải nợ dần đi
Dòng lệ cay giờ vẫn ướt trên mi
Khi nghe nói đêm ai nằm ngõ nhỏ?
Hai con người co ro trong khốn khó
Nát cõi lòng em nhỏ với mẹ cha
Nhưng quyết tâm có khó cũng dần qua
Nợ hôm nào cũng dần đem trả hết.
Gia đình chồng vẫn còn vương hoài vết
Nhưng tấm lòng chị bỏ hết cho qua
Chị khắc ghi chữ hiếu quá thiết tha
Nên bên nội cũng dần dà đỡ hơn.
Gỗ tốt kia dần có những màu sơn
Khổ nhưng cố gắng cũng hơn xưa rồi
Chữ TÂM chị mãi giữ, chẳng chịu rời
Gia đình nội ngoại buông lơi bao giờ?
Thời gian trôi dần đến bến ước mơ
Giờ đây khá giả hơn xưa rất nhiều
Không giàu bằng ai, nhưng tình không thiếu
Trong dạ chất chồng HIẾU,NGHĨA khắc ghi.
Em nhớ về sao lệ ướt bờ mi
Chị- mãi mãi là người em tôn kính
Nên rằn lòng luôn tu tâm dưỡng tính
Để đời mình không hổ thẹn với chị yêu!