Cây bàng không cho những bông hoa thơm ngát như cây hoa sữa, không cho những quả ngọt như quả vải, nhãn mà cũng chẳng có vẻ ngoài đẹp đẽ như tùng, cúc, trúc, mai. Màu lá bàng gắn bó với chúng tôi suốt những năm tháng học trò. Lá bàng xanh mơn mởn vào mùa xuân, xanh um tùm vào mùa hè và có màu đỏ gạch vào mùa thu. Tôi và lũ bạn vô cùng thích thú khi thấy màu lá thay đổi theo thời gian như một chiếc đồng hồ mà thiên nhiên đã ưu ái bạn tặng cho con người. Tôi ấn tượng nhất là hình ảnh của cây bàng đứng sừng sững dưới cái rét buốt của tiết trời mùa đông. Từng cánh cây khẳng khiu vươn dài dưới bầu trời xám xịt. Nhìn những cành bàng tôi lại thấy mình dâng lên một nỗi niềm khó tả khi nghĩ tới cánh tay gầy guộc của mẹ – người vẫn đang cần mẫn làm việc nuôi chị em tôi ăn học. Tôi thấy tội nghiệp cho cây, thấy thương cho người mẹ tần tảo của mình. Đứng giữa cái giá lạnh của mùa đông, tôi vẫn nghe thấy những dòng nhựa đnag cuồn cuộn chảy trong thân cây. Dường như hàng ngàn những chiếc lá rơi xuống đã hòa vào đất mẹ, chắt chiu cho cây từng nguồn thức ăn để sinh sống, chống chọi với thiên nhiên khắc nghiệt, cây bàng đã cho tôi một bài học đầy bổ ích về tình đoàn kết, về việc góp sức nhỏ thành sức lớn, về sức sống mãnh liệt, trường tồn của hoàn cảnh.Tôi không chỉ yêu quý mà còn rất trân trọng phẩm chất tốt đẹp của cây bàng, một loài cây vô tri vô giác, tưởng như vô cùng nhỏ bé mà lại là có một tâm hồn thật cao đẹp, mà đến cả tôi cũng ít khi có được như thế ư? Vì vậy, tôi mới khẳng định bàng là loài cây đẹp nhất, đẹp vì cái tâm hồn thật xinh đẹp của nó