Cô bé bán diêm sống trong gia đình khá giả, nhưng do mẹ mất sớm và người bà yêu quý cũng qua đời nên tài sản tiêu tán. Em phải chui rúc trong một xó tối tăm, luôn luôn nghe những lời mắc nhiếc, chửi rủa. Vì nghèo khổ nên em phải bán diêm cho người bố rất tàn nhẫn hay đánh em. Vào một ngày cuối năm, em không bán được que diêm nào. Trước khi ra khỏi nhà, em có mang một đôi giày mà mẹ em để lại nhưng nó lại quá to. Một chiếc giày đã bị xe ngựa cán qua và chiếc còn lại bị một thằng bé xấu tính ném mất. Em không dám về nhà vì sợ cha đánh, em lang thang đi ngắm những món hàng được trưng bày lộng lẫy sau cửa kính các cửa hàng. Đêm giao thừa trời giá rét, em ngồi nép vào góc tường giữa hai ngôi nhà, và người dân bận mua sắm cho những ngày lễ đi lướt qua em. Đêm càng lạnh giá, em đánh liều quẹt que diêm để sưởi ấm.
Mỗi lần quẹt que diêm cháy sáng là một mộng tưởng đến với em. Lần thứ nhất, em thấy lò sưởi; lần thứ hai em thấy bàn ăn và con ngỗng quay; lần thứ ba em thấy cây thông noel hiện ra, lần thứ tư bà hiện về,vì sợ bà đi mất nên cô bé đã quẹt hết một bao diêm để níu giữ bà ở lại. Cuối cùng cô bé đã chết vì trời lạnh.[2]
Buổi sáng đầu năm, người ta thấy một em bé ngồi giữa những bao diêm trong đó có một bao diêm đốt hết nhẵn. Người ta bảo cô bé đã chết nhưng đôi má vẫn ửng hồng và đôi môi em đang mỉm cười. Đoạn cuối theo lời người kể chuyện: "Chắc là con bé muốn được ấm áp" – mọi người nói. Không ai biết được những điều đẹp đẽ mà em đã thấy, và em đã hạnh phúc như thế nào khi đi cùng bà ngoại vào năm mới tươi sáng."