Từ lâu hình ảnh thiên nhiên Việt Nam, đặc biệt là những vùng quê nghèo thanh bình mà yên ả đã đi vào thơ ca Việt một cách bình dị, thân thương. Đó là lũy tre xanh kiên cường trên đất cằn đá sỏi, là con sông quê hương những trưa hè tắm mát gọi về tuổi thơ. Đó còn là cây đa, bến nước, sân đình, là cánh cò bay lả, bay la trên những cánh đồng xa. Hồn quê trong thơ chân chất, bình dị, an yên đến khó tả. Bài thơ " Thiên trường vãn vọng " của Trần Nhân Tông là một tác phẩm hay và đặc sắc bởi bức tranh thiên nhiên đẹp đẽ diệu kỳ.
" Thôn hậu, thôn tiền đạm tựa yên
Bán vô bán hữu tịch vô biên"
Một chiều hoàng hôn nhà thơ đứng nơi phủ Thiên trường trông ra và ngắm nhìn vẻ đẹp bình yên của quê hương mình. Thôn quê chiều về đang yên tĩnh lạ thường, làn khói mờ ảo trong sương khiến cảnh vật, bóng chiều nửa như có, nửa như không, huyền diệu, huyễn hoặc, lung linh. Bóng chiều chập chờn, màn mác, mang vẻ ưu tư, mang cả niềm thương trong từng làn khói. Một khoảnh khắc quê hương đang chuyển giao mình giữa thời gian ngày và đêm được tác giả cảm nhận bằng sự tinh tế và nhạy cảm của một tâm hồn thơ yêu thiên nhiên. Câu thơ uyển chuyển nhẹ nhàng như thiên nhiên ngày lúc này vậy.
" Mục đồng sáo vẳng trâu về hết
Cò trắng từng đôi liệng xuống đồng"
Nhìn ra xa hơn là cánh đồng quê bình yên mỗi chiều về, trong khoảng mênh mông cùng ánh mặt trời đang dần buông xuống là hình ảnh những cậu mục đồng cất tiếng sáo hồn nhiên, trong trẻo, thảnh thơi giữa thiên nhiên tươi đẹp. Tiếng sáo như mang âm hưởng của hồn quê yên bình ngày lúc này đây để gọi mời tất thảy những yêu thương của con người dành cho vạn vật quê hương. Tiếng sáo quyến rũ hấp dẫn làm cho từng đàn cò trắng cũng không thể làm ngơ trước âm thanh tuyệt vời ấy: "Cò trắng từng đôi liệng xuống đồng". Cánh cò trắng từng đôi cùng nhau chào liệng giữa khoảng không bao la, tuy bé nhỏ nhưng không đơn điệu.
Giữa cánh đồng rộng lớn, có dáng hình những đứa trẻ mục đồng cưỡi trâu về cùng tiếng sáo chiều vi vu trong gió nhẹ, cò trắng rủ nhau xuống bầu bạn, thưởng thức âm thanh của tiếng sáo tuyệt vời, ngắm nhìn quê hương yên ả lạ thương. Giữa con người và thiên nhiên như một sự hòa hợp, gắn bó đầy tình thân.
Bức tranh quê hương giản đơn nhưng gợi lên những ấm áp, yên bình, dễ chịu. Bức tranh quê khoáng đãng, lung linh và lắng đọng khiến lòng người mênh mang. Cảm quan nghệ sĩ cùng tâm hồn yêu thiên nhiên, yêu quê hương lớn lao và cái nhìn tinh tế từ những điều bình dị đã giúp Trần Nhân Tông viết nên những vần thơ đẹp đến nao lòng như thế .
Cảnh vật của buổi chiều quê thấm đẫm phong vị của tình người, của nét riêng độc đáo mà không một chốn nơi nào có được. Phải chăng, quê hương chính là nơi nguồn cội, là nơi gắn bó máu thịt trong tâm hồn mỗi người, bởi vật mà khi viết về nó, người thi nhân đã dành trọn sự trân trọng và yêu thương nhất để gửi gắm vào thơ. Là những đứa trẻ sống nơi thị thành đô hội, đọc bài thơ em thấy thêm yêu những làng quê Việt, thêm tự hào trước vẻ đẹp của đất nước ,quê hương mình. Thật ra, đẹp đẽ không cần những thứ gì đó quá sang trọng, cao siêu, đôi khi nó đến từ những điều giản đơn, bình dị nhất, hồn cốt làng quê trở nên thiêng liêng vô ngần như thế.
Thiên trường vãn vọng của Trần Nhân Tông là bài thơ hay trong chương trình Ngữ văn lớp 7. Để khám phá, tìm hiểu giá trị cũng như những nét đặc sắc trong bài thơ, bên cạnh bài Cảm nhận về bức tranh thiên nhiên trong bài thơ Thiên trường vãn vọng, các bạn có thể tham khảo thêm nhiều bài văn mẫu khác như: