MB : Giới thiệu mình là con hổ tỏng bài thơ " Nhớ rừng" và bày tỏ tâm trạng phẫn uất của mình khi bị giam cầm trong vườn bách thú.
TB : - Kể về hoàn cảnh của bản thân : Ta vốn là vị cháu tể rừng xanh, nhưng chẳng may sa cơ lỡ vận bị bắt vào vườn bách thú, phải sống trong không gian chật trội cảu cũi sắt, phải sống cùng bọn gấu dở hơi và sống trong ánh mắt coi khinh của loài người.
- Kể về những hoài niệm của mình về chốn rừng già, về thời oanh liệt trong quá khứ : Trong trí nhớ của hổ, rừng đại ngàn cái gì cũng lớn lao, cao cả, phi thường: bóng cả, cây già, gió gào ngàn, nguồn hét núi. Con hổ khi ấy có vẻ đẹp vừa tinh tế vừa dũng mãnh, uy nghi, lại không kém phần mềm mại uyển chuyển.
- Trở lại với thực tại,, hổ thấy ngao ngán vô cùng : cảnh tượng vườn bách thú trong mắt con hổ rất đáng khinh: cảnh là nhân tạo, giả dối, thấp kém, học đòi, không có chút gì mang dáng dấp của rừng núi hoang sơ.
-Sự tương phản, đối lập gay gắt giữa cảnh tượng vườn bách thú và cảnh núi rừng hùng vĩ diễn tả thấm thía nỗi nhớ tiếc da diết, đau đớn, của hổ đối với những quá khứ huy hoàng của mình.
KB :- Khẳng định cuộc sống ở vườn bách thú là cuộc sống ngột ngán, nhàn chán mà bản thân mình không muốn tiếp diễn nhưng không thể nào thay đổi.
- Bày tỏ niềm bất lực của chính mình với thảm cảnh thực tại