TRÍ NHỚ KỲ LẠ CỦA LÊ QUÝ ĐÔN
Tương truyền có lần Lê Quý Đôn từ kinh thành Thăng Long về thăm quê mẹ ở trấn Sơn Nam Thượng, nay là vùng huyện Duy Tiên, tinh Nam Hà. Dọc đường cậu học trò nhỏ nghi chân ăn uống tại một quán hàng. Chẳng may không mang đủ tiền trả. Lê Quý Đôn phải ghi vào số nợ của nhà hàng. Nhân vì tò mò, Lê Quý Đôn liếc qua họ tên và những khoản nợ của những khách ăn chịu chưa trả tiền. Ít lâu sau trở lại Kinh, cậu học trò nhỏ lại định ghé vào quán để nghỉ chân và trả tiền thì thấy quán hàng cũ đà cháy trụi. Bấy giờ chủ quán đang ngồi trong túp lều mới dựng tạm bên cạnh, trông thấy Lê Quý Đôn, liền mếu máo nói: “Cậu ơi, nhà cửa cháy sạch rồi, cả quvển số cậu xem mấy hôm trước cũng không còn nừa, bây giờ tôi biết căn cứ vào đâu mà đòi nợ ?”. Lê Quý Đôn liền bảo chủ quán lấy giấy bút ra, rồi ngồi ghi lại đầy đủ ten những người ăn chịu cùng các khoản tiền nợ, không sót một ai. Nhờ thế, chủ quán cứ theo danh sách mà thu đủ số tiền nợ. Người trong vùng nghe chuyện ai cũng lắc đầu lè lưỡi về trí nhớ lâu bền của cậu học trò Lê Quý Đôn.