Ngoài tình thương yêu bao la của bố mẹ dành cho, em còn sống và lớn lên trong từng lời ru êm ái và trong tình thương bao bọc của ngoại nữa. Đêm nào, em cũng đi sâu vào giấc ngủ một cách ngon lành là bởi những câu chuvện cổ tích thần kì đến lạ thường của bà.
Ngoại em năm nay đã hơn bảy mươi .Ngoại trông rất đẹp lão.Ngoại có khuôn mặt phúc hậu như bà tiên giáng trần vậy .Da ngoại hơi nhăn nheo, đôi mắt mỏi mòn sâu thẳm trong đó ẩn chứa biết bao nỗi niềm, cả cuộc đời này ngoại đã sống để hi sinh tất cả cho con, cho cháu. Ngoại thường an ủi, động viên cháu, cho cháu từng cái bánh, từng quả cam, kể cho cháu nghe những câu chuyện “Ngày xửa, ngày xưa...”.
Mỗi buổi tối ăn cơm xong ,em thường ngoan ngoãn nằm trong lòng ngoại trên chiếc võng ngoài hiên nhà nhìn bầu trời lấp lánh sao trong đêm. Em được ngoại kể chuyện cổ tích.kể rằng: “Ngày xưa có đôi bạn Bê Vàng và Dê Trắng sống bên nhau thân thiết. Năm ấy trời hạn hán rừng cây trơ trọi, ruộng đồng nứt nẻ, mọi người khốn khổ”. Kế đến đó nét mặt ngoại bỗng chốc đượm buồn, dường như ngoại đang chia sẻ nỗi khổ đau với người trong truyện. Ngoại kế tiếp: “Tới buổi mai hôm nọ, khí trời oi ả, nóng nực, Bê Vàng thức dậy quyết định ra đi tìm cỏ nuôi bạn. Bê Vàng đi mãi, đi mãi chẳng thấy cỏ đâu. Thế là Bê Vàng quên đường về”. Nước mắt ngoại rưng rưng làm em cũng buồn theo, thật thương Bê Vàng quá. Em nghiêng đầu hỏi:
- Thế rồi sao nữa hả ngoại?
Thế rồi “Giữa cánh rừng hoang vắng, sợ không gặp lại Dê Trắng, từng giọt nước mắt lăn dài trên má Bê Vàng. Ngày lại qua ngày Dê Trắng không thấy bạn trở về nên bèn đi tìm bạn, đi mãi mà không thấy Bê Vàng đâu cả”. Kể đến đây giọng ngoại như nghẹn lại. Nhìn nét mặt và cử chỉ của ngoại trong lúc đang kể chuyện em tưởng như bà là một diễn viên đã nhập vai. Ngoài câu chuyện trên, ngoại còn kể cho em nghe nhiều câu chuyện cổ tích thật thú vị mà em vẫn còn nhớ mãi và chắc chắn đó sẽ là mảnh ghép ko thể thiếu trong kí ức của e.
Xa ngoại , em sẽ nhớ lắm, nhớ từng câu chuyện ngoại kể, nhớ từng ánh mắt đượm buồn của ngoại, nhớ từng giây phút bên ngoại,.... Em mong ngoại sẽ sống lâu thật lâu đế dạy bảo em những điều hay lẽ phải và kể cho em nghe những câu chuyện ngày xửa , ngày xưa.
...