Sau giờ chào cờ đầu tuần, chúng tôi trở về lớp học.Cô giáo chủ nhiệm của lớp chúng tôi đã có mặt từ lúc nào.Cô mỉm cưởi đáp lại lời chào của chúng tôi rồi ra hiệu cho cả lớp ngồi xuống.Tiết học bắt đầu.
Như thường lệ, cô nhìn khắp lớp một lượt kiểm tra xem bạn nào vắng mặt.'' chúng ta bắt đầu tiết học nhé!'' Nói xong,cô nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, giở sổ ra gọi các bạn lên trả bài. Hôm nay, bạn nào cũng thuộc bài, cô mỉm cười và hài lòng. Cô nhận xét và biểu dương tinh thần tự học ở nhà của chúng tôi rồi chuyển sang bài mới. Lớp tôi ,ai cũng thích cô đọc thơ. Chao ôi! Giọng đọc của cô mới ngọt ngào, truyền cảm làm sao! Tôi ngồi khoanh tay, mắt chăm chú nhìn cô, cố nuốt lấy từng từ, từng chữ, từng câu thơ mượt mà. Giọng cô lúc trầm , lúc bổng tha thiết như âm điệu dân ca xứ Nghệ. Đọc xong, cô yêu cầu một bạn đọc lại. Sau đó, cô tiếp tục giảng bài. Cô giảng cặn kẽ từng ý thơ, lời thơ, nhịp điệu, từ ngữ, hình ảnh, âm thanh... Cô vừa giảng, vừa ghi bảng những ý chính của bài. Cái dáng cao cao, thon thả được bó gọn trong chiếc áo dài màu thanh niên di chuyển thật nhẹ nhàng, khi thì trước mặt chúng tôi, khi thì trên bục giảng. Những lời giảng của cô tôi đều ghi nhớ vì thật sự lời nói và cách giảng bài của cô đều rất truyền cảm. Cô đã đưa chúng tôi đi sâu vào nền văn học Việt Nam. Nhờ vậy mà cuối tiết học gần như ai cũng đã thuộc gần hết bài thơ.Cô nở một nụ cười rạng rỡ rồi nhận xét tiết học ngày hôm nay
Tôi thật cảm ơn ccô vì cô đã giúp tôi không còn sợ môn văn nữa . Cô thường nói:'' Mỗi tiết học làm một bài học quý cả về kiến thức, kĩ năng và đạo lí làm người''