Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Cảm nhận về nhân vật Phương Định trong đoạn trích Những ngôi sao xa xôi (Lê Minh Khuê)

Cảm nhận về nhân vật Phương Định trong đoạn trích Những ngôi sao xa xôi (Lê Minh Khuê)
---(ko sử dụng mạng)---

2 Xem trả lời
Hỏi chi tiết
607
1
1
Trần Nhã Uyên
30/04/2020 22:09:15
Nhà văn Lê Minh Khuê đã góp cho nền văn học Việt Nam một sáng tác đẹp, đó là truyện ngắn Những ngôi sao xa xôi. Trong tác phẩm ấy, có một ngôi sao sáng tiêu biểu cho biết bao ngôi sao khác trong chiến đấu chống Mỹ để thống nhất nước nhà. Đó chính là Phương Định, cô được nhà văn xây dựng với những vẻ đẹp phẩm chất vô cùng đáng quý.

Nhớ đến Phương Định, người đọc không thể nào quên một cô gái hay mơ mộng, hay thích hát mỗi khi rảnh. Có những lúc cô vừa hát vừa suy nghĩ lung tung. Cô có cái thú rất hay đó là bịa lời bài hát. Cô chẳng bao giờ thuộc hết lời của một bài, cô cứ hát bài này lại sang bài khác, hát không biết chán biết mệt. Người con gái ấy có một quá khứ vô cùng tươi đẹp ở Hà Nội. Cô sinh ra tại mảnh đất văn hiến ấy, nhưng cô vào chiến trường miền nam để chiến đấu cho đất nước tiến tới thống nhất dân tộc, thống nhất nước nhà. Trong những suy nghĩ của cô, cô nhớ về người mẹ thường hay mắng cô rằng lấy chồng về có mà no đòn vì cái tội bày bừa. Mỗi tối trên khung cửa sổ cô cứ nghêu ngao hát ầm ĩ khiến cho người bác sĩ nhà kế bên bị chứng mất ngủ không thể ngủ được. Nhưng cô khẳng định rằng người bác sĩ ấy sẽ không bao giờ có thấy được những điều tốt đẹp trong giấc mơ, những điều mà cô thấy ở cuộc sống đời thường. Cô mơ ước mai này có sẽ trở thành một kiến trúc sư hoặc cô sẽ tham gia hát trong một đội đồng ca nào đó.

Phương Định là một cô gái khá xinh đẹp với cái cổ kiêu và đôi mắt xa xăm. Nhìn vào đôi mắt ấy người ta khó mà nắm bắt được cô đang nghĩ điều gì vì lúc nào nó cũng vợi vợi khó đoán. Cô yêu mến tất cả mọi người, thế nhưng khi những người công binh đi qua, cô lại không thể tiến đến sà vào nắm tay với các anh, cô chỉ biết đứng đó khoanh tay nhìn. Không phải kiêu kì mà cô e thẹn, ngại ngùng.

Đặc biệt hơn, cô gái xinh đẹp mộng mơ ấy lại chọn cho mình một công việc hết sức nguy hiểm, cần sự khéo léo và tính toán chính xác tỉ mỉ, nếu sai một chút là có thể mất mạng bất cứ lúc nào. Cô cùng với những người đồng đội của mình ở trong một hang đá, nơi đó mát mẻ yên tĩnh bao nhiêu thì cao xạ ngoài kia nguy hiểm, bụi cát, ồn ã đến căng cả thần kinh bấy nhiêu. Cô đã từng bị địch bao vây ngoài cửa hang cùng đồng chí Trung nhưng hai người nhất quyết không chịu ra cứ để cho bọn Việt gian sủa chán rồi đi. Cô cũng đã từng bị thương, đất văng cả vào mắt vào mồm ngủ thiếp đi nhưng không mất mạng.

Có thể nói cô gái xinh đẹp ấy, nết na, mơ mộng ấy có một tinh thần rất vững, cô không sợ khó khăn. Những cô gái trong tổ trinh sát như cô cũng vậy. Họ đều sợ vào quân y ăn uống như tiểu thư, họ thích hoạt động thích góp công sức nhỏ bé của mình cho sự thống nhất đất nước.

 

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
1
0
Hello
01/05/2020 12:05:52

Trong lúc cuộc kháng chiến chống Mỹ diễn ra ác liệt nhất, không chỉ các chàng trai mà các cô gái thanh niên cũng xung phong ra chiến trường, tham gia vào cuộc chiến tranh để dành lại độc lập cho dân tộc. Đó cũng chính là đề tài gợi nguồn cảm hứng cho các nhà văn, nhà thơ lúc bấy giờ. Với khả năng sáng tạo và xây dựng hình tượng sống động cùng với những ngày tháng lăn lộn nơi chiến trường, Lê Minh Khuê đã khắc họa thành công hình ảnh những cô gái thanh niên xung phong trên tuyến đường Trường Sơn với những vẻ đẹp kì diệu của tâm hồn, lòng dũng cảm và tình đồng đội thân thương qua truyện ngắn "Những ngôi sao xa xôi". Tiêu biểu là nhân vật Phương Định - nhân vật chính của truyện.

Lê Minh Khuê là một cây bút nữ chuyên viết truyện ngắn. Trưởng thành trong cuộc kháng chiến chống Mỹ của dân tộc, ngòi bút của bà trong chiến tranh luôn hướng về cuộc sống chiến đấu của tuổi trẻ trên tuyến đường Trường Sơn. Truyện ngắn "Những ngôi sao xa xôi" là một trong những tác phẩm tiêu biểu của bà viết về đề tài này. Tác phẩm được bà sáng tác vào năm 1971, lúc cuộc kháng chiến chống Mỹ của dân tộc diễn ra hết sức ác liệt. Bài thơ là một bức tranh sinh động về cuộc kháng chiến với những ngôi sao mà ánh sáng của nó chiếu rọi trong lòng ta - ánh sáng của chủ nghĩa anh hùng cách mạng. Đó là những cô trinh sát mặt đường giữa bụi mù Trường Sơn.

Truyện xoay quanh nhân vật chính là Phương Định - một cô gái thanh niên xung phong sống cùng đồng đội, Thao, Nho, trên cao điểm, giữa một vùng trọng điểm ở tuyến đường Trường Sơn. Công việc của họ tuy vất vả và nguy hiểm nhưng các cô vẫn có những giây phút hồn nhiên, thơ mộng của tuổi trẻ. Trong một lần phá bom, Nho bị thương, Phương Định và Thao đã chăm sóc rất tận tình. Cũng là lúc có một trận mưa đá ào xuống, Phương Định được sống lại với niềm vui trẻ thơ và cô lại nhớ về thành phố và gia đình.

Phương Định có hoàn cảnh sống và chiến đấu rất khó khăn, gian khổ. Họ sống trên một cao điểm, trọng điểm ở tuyến đường Trường Sơn giữa mênh mông khói bụi và bom đạn hủy diệt của kẻ thù. Công việc của họ là "đo khối lượng đất lấp vào hố bom, đếm bom chưa nổ và nếu cần thì phá bom". Các cô phải đối diện với thần chết từng phút, từng giờ, "thần kinh căng như chão, tim đập bất chấp cả nhip điệu chân chạy mà vẫn biết rằng khắp chung quanh có nhiều quả bom chưa nổ.Trong "lúc đơn vị thường ra đường vào lúc mặt trời lặn và làm việc có khi suốt đêm" thì các cô, tổ trinh sát mặt đường, phải chạy trên cao điểm cả ban ngày, dưới cái nóng trên 30 độ. Từ cao điểm trở về, mặt các cô ai cũng "hai con mắt lấp lánh", "cười thì hàm răng lóa lên khuôn mặt nhem nhuốc". Nhiệm vụ của họ thật quan trọng nhưng cũng đầy gian khổ, hi sinh, thể hiện phần nào hiện thực cuộc chiến đầy khắc nghiệt. Và cũng từ đó, ta thấy sáng ngời lên tinh thần yêu nước, đầy quả cảm của các cô gái thanh niên xung phong.

Phương Định là một cô gái Hà Nội vào chiến trường. Ấn tượng đầu tiên về cô là vẻ bề ngoài đáng yêu, trẻ trung, xinh xắn và đầy sức sống. Cô có "hai bím tóc dày, tương đối mềm, một cái cổ cao, kiêu hãnh như đài hoa lòa kèn". Đặc biệt, cô có đôi mắt với ánh cái nhìn sao mà xa xăm. Chẳng phải ngẫu nhiên mà các anh pháo thủ và lái xe lại hay hỏi thăm cô, hay "viết những thư dài gửi đường dây", "mặc dù có thể chào nhau hằng ngày". Phương Định cảm nhận được điều đó, cô cảm thấy vui và tự hào nhưng chưa dành tình cảm cho một ai. Cô chỉ thích ngắm mình trong gương và làm điệu hoặc có vẻ kiêu kì một cách đáng yêu khi thấy các đồng đội của mình tiếp xúc với một anh bộ đội nói giỏi nào đó.

Phương Định vừa bước qua tuổi học trò hồn nhiên, vô tư lự. Cô mang theo vào chiến trường Trường Sơn đầy ác liệt cả những nét đáng yêu của một cô gái tuổi mới lớn, mang theo cả một tâm hồn mơ mộng, rất hồn nhiên, yêu đời. Cô mê hát. Sống trong hoàn cảnh ác liệt của bom đạn trên chiến trường Trường Sơn, lúc nào cũng cận kề với cái chết, cô vẫn không bỏ đi sở thích của mình. "Thường cứ thuộc một điệu nhạc nào đó rồi bịa ra lời mà hát. Lời tôi bịa lộn xộn mà ngớ ngẩn đến tôi cũng phải ngạc nhiên, đôi khi bò ra mà cười một mình "Tuy vậy, chị Thao vẫn say mê chép những lời bài hát mà Định bịa ra. Cô thích rất nhiều bài, "thích Ca-chiu-sa của Hồng quân Liên Xô. Thích ngồi bó gối mơ màng: "Về đây khi mái tóc còn xanh xanh.."Đó là dân ca Ý trữ tình giàu có". Cô hát trong những khoảnh khắc "im lặng" khi máy bay trinh sát rè rè trên đầu, khi cơn bão lửa sắp chụp xuống cao điểm. Cô hát để động viên đồng đội và cũng là để động viên chính bản thân mình, để gửi vào trong tiếng hát nỗi khát khao của tuổi trẻ, của người chiến sĩ, mong được trở về quê hương yêu dấu, được gặp lại người yêu sau bao nhiêu nhớ nhung, chờ đợi.

Phương Định sống với những kỉ niệm của tuổi thiếu nữ vô tư giữa gia đình và thành phố Hà Nội thân yêu. Gặp một trận mưa đá, ở cô lập tức toát lên một niềm vui con trẻ, niềm vui ấy nở tung ra, say sưa, tràn đầy. Cô nhặt những hạt mưa đá để rồi bâng khuâng ngơ ngác khi thấy nó tan biến bất ngờ, cũng nhanh như khi nó ập đến. "Tôi bỗng thẫn thờ, tiếc không nói nỗi...Tôi nhớ một cái gì đấy, hình như mẹ tôi, cái cửa sổ hoặc những ngôi sao to trên bầu trời thành phố" Tất cả mọi kỉ niệm đẹp nhất ở thành phố Hà Nội, về mẹ, về tuổi thiếu nữ trong sáng, vô tư như ùa về, xoáy mạnh trong lòng cô gái. Chính những kỉ niệm đó đã làm dịu mát tâm hồn cô trong hoàn cảnh khốc liệt của chiến tranh.

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k
Gửi câu hỏi
×