Trong chương trình học lớp 6 của mình, em đã được biết thêm nhiều truyền thuyết cũng như truyện cổ tích rất hay và lý thú. Thường ngày trước khi đi ngủ, mẹ vẫn là người kể truyện cổ tích cho em nghe. Nhưng hôm ấy, sau khi vừa học xong Sự tích Bánh chưng bánh giày em đã kể lại cho mẹ nghe.
Truyện kể rằng vào thời vua Hùng Vương thứ 6, sau khi nhà vua đã đánh đuổi được giặc n, người quyết định nhường lại ngôi báu cho những người con của mình. Để tìm ra người xứng đáng kế vị, nhà vua đã ban lệnh cho các hoàng tử mỗi người phải làm một món ăn ngon dâng lên vua. Người có món ngon nhất sẽ được truyền ngôi báu.
Các vị hoàng tử nghe xong ai nấy đều tất bật chuẩn bị món ngon dâng vua. Chỉ có vị hoàng tử thứ 18 tên là Tiết Liêu vì mẹ mất sớm, không có người chỉ bảo nên chàng vô cùng lo lắng. Chàng nghĩ mãi mà không biết làm món gì để dâng lên vua kính yêu. Đêm hôm ấy, Tiết Liêu nằm mơ thấy một vị thần xuất hiện và nói: “Trên đời này không có gì quý giá hơn gạo vì gạo chính là nguồn thực phẩm nuôi sống con người. Con hãy dùng gạo làm nguyên liệu chính cho món ăn của hình. Hãy làm những chiếc bánh hình tròn và hình vuông để tượng trưng cho trời và đất. Hãy lấy thịt làm nhân bánh, lấy lá bọc bên ngoài để tượng trưng cho cha mẹ sinh thành”.
Tiết Liêu tỉnh dậy, nhớ lại điềm báo mộng của vị Thần đêm hôm qua thì liền làm theo. Chàng chọn loại gạo nếp ngon nhất để làm thành bánh hình vuông. Những chiếc bánh này đặt trong một cái chõ đem chưng lên nên được gọi là bánh chưng. Tiếp theo, chàng lại giã xôi làm bánh hình tròn và gọi là bánh dầy. Theo đúng lời Thần dặn, chàng cũng lấy lá bọc ngoài và đặt nhân ở bên trong bánh để tượng trưng cho cha mẹ đùm bọc con cái.
Đúng theo ngày đã hẹn, các hoàng tử đều mang đến toàn là các món ăn sơn hào hải vị. Vua tuy có hài lòng nhưng đây đều là những món mà ông đã ăn quá nhiều. Không có món ăn nào khiến ông thấy hấp dẫn. Đến phần Tiết Liêu dâng vua món ăn do mình làm. Vua thấy đây chỉ là những chiếc bánh rất bình dị nhưng vua chưa thấy chúng bao giờ. Vua bèn hỏi Tiết Liêu về nguồn gốc của bánh. Chàng đem câu chuyện giấc mơ ra kể cho vua nghe. Đức vua nghe xong thì gật gù. Khi nếm thử bánh, vua thấy bánh rất ngon lại có ý nghĩa. Vậy là vua Hùng đã ban lệnh truyền ngôi cho Tiết Liêu.
Kể từ đó, cứ mỗi năm đến Tết Nguyên Đán là người dân cả nước lại làm bánh chưng, bánh giày để tưởng nhớ trời đất. Sau khi nghe em kể chuyện, mẹ khen em kể rất hay và truyền cảm. Mẹ còn khen câu chuyện rất có ý nghĩa nữa. Em vui lắm, tự nhủ mình phải biết thêm nhiều câu chuyện hay như thế nữa. Hai mẹ con em cười rúc rích với nhau một lúc rồi dần chìm vào giấc ngủ. Trong giấc mơ, dường như em đã ngửi được hương vị của chiếc bánh chưng, bánh giày màn Tiết Liêu đã làm.
Bài văn mẫu 4
Văn mẫu 6 kể lại câu chuyện cổ tích bằng lời văn của em: Truyện Cây khế
Ngày xửa, ngày xưa, có hai anh em nhà kia cha mẹ mất sớm. Người anh tham lam, khi chia gia tài liền chiếm hết nhà cửa, ruộng vườn cha mẹ để lại, chỉ cho người em một túp lều nhỏ và mảnh vườn, trong đó có cây khế ngọt. Người em không chút phàn nàn, ngày ngày chăm bón cho mảnh vườn và cây khế.
Năm ấy, cây khế trong vườn nhà người em ra quả rất sai. Từng chùm quả chín vàng nhưng nặng lúc lỉu trên cành. Người em nhìn cây khế mà vui mừng, tính đem bán để lấy tiền mua gạo. Một hôm, có con chim lạ từ đâu bay đến ăn khế. Thấy cây khế bị chim ăn xơ xác người em ôm mặt khóc. Chim bỗng cất lời:
"Ăn một quả trả một cục vàng
May túi ba gang, mang đi mà đựng"
Người em nghe chim nói tiếng người lấy làm kinh ngạc, bèn về kể cho vợ nghe. Hai vợ chồng may một chiếc túi vừa đúng ba gang, chờ chim đến. Hôm sau, chim bay đến, bảo người em ngồi lên lòng mình. Chim bay rất xa, dên một hòn đảo đầy vàng bạc giữa biển khơi bao la. Người em lấy vàng bỏ đầy túi ba gang rồi lại theo chim trở về nhà. Từ đó, người em trở nên giàu có.
Người anh nghe thấy em giàu liền sang chơi và lân la hỏi chuyện. Em không giấu giếm kể lại cho anh tường tận mọi điều. Người anh nằng nặc đòi đổi nhà cửa ruộng vườn của mình lấy mảnh vườn và cây khế, người em dù không muốn nhưng thấy anh cương quyết quá cũng đành đổi cho anh.
Mùa năm sau, cây khế lại sai trĩu những quả vàng chín mọng, người anh khấp khởi mừng thầm, ngày ngày ngóng chờ con chim lạ tới. Thế rồi một hôm, chim tới ăn khế, người anh giả vờ khóc lóc, chim cũng nói:
"Ăn một quả trả một cục vàng
May túi ba gang, mang đi mà đựng"
Người anh nghe vậy, mừng như mở cờ trong bụng, vội vã cùng vợ may một chiếc túi to thật là to. Hôm sau chim tới đưa người anh đi lấy vàng ở hòn đảo xa lạ nọ. Nhìn thấy vàng bạc châu báu trên đảo, người anh vội vàng nhét đầy túi to, lại còn giắt khắp người. Khi người anh leo lên lưng chim, chim phải vỗ cánh mấy lần mới bay lên được. Vì quá nặng nên chim bay chậm, mãi vẫn ở trên biển. Chim bảo người anh vứt bớt vàng bạc đi nhưng anh ta không chịu. Chim nặng quá, nghiêng cánh, thế là người anh tham lam cùng túi vàng rơi xuống biển sâu, không bao giờ trở về được nữa