Trong một xã hội mà nếu không biết vươn dậy bạn sẽ đẩy lùi phía sau rất nhanh, bởi vậy ai ai cũng phải chạy đua, nỗ lực về đích thành công, cơ hồ trên đoạn đường nảy sinh bùng phát nhiều điều trải nghiệm mà mỗi một bản thể ai cũng sẽ trải qua dù ít hay nhiều.
Sự im lặng giữa hai con người cùng sinh tồn trong một không gian gần là điều đáng sợ nhất trong cuộc sống, cứ thử tưởng tượng nếu là trẻ con thời xưa giận giỗi nhau vì tranh giành kẹo bánh thì tỏ ra mặt "tao ghét mầy, bùm mầy ra, không chơi với mầy nữa đâu", khi trưởng thành sự ghét nhau ấy đã chuyển hóa thành một thứ đáng sợ hơn đó là sự im lặng, căn phòng vắng tiếng động, im lìm cục nịch, hóa ra một bản thể chỉ coi một bản thể khác như người vô hình.
Cuộc sống suôn sẻ thì ít mà rắc rối thì nhiều...
Sự dung hợp giữa hai con người đã khó, nếu không nói đến việc dung hòa với tất thảy bản thể con người cùng sinh tồn, ấy vậy đâu có ai là hoàn hảo đến mức được lòng tất cả, có người này thì cũng có người nọ, chơi với nhau thì cũng chỉ biết kiếm lấy một đứa cho thật hợp tính tình hẳn thôi, nhưng tìm thấy rồi cũng chưa hẳn là không va chạm, có người thích cái này có kẻ ghét điều kia, đâu ai là bản sao hoàn toàn của một ai.
Sự giận dỗi, ghét nhau, đố kị, ganh đua, lợi dụng không phải xuất phát từ bản tính sẵn có mà đó là do chính môi trường con người tác động, vì đã là do điều kiện trường tồn thì điều đó cũng dễ dàng thay đổi, khi va vào môi trường mới hay vấp phải ngưỡng cửa buột tự ý thức đó là xấu, con người sẽ hoàn thiện bản thân hơn.