LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Kể lại một lần e mắc lỗi với bạn

Kể lại một lần e mắc lỗi với bạn 

3 trả lời
Hỏi chi tiết
423
2
0
Quách Trinh
22/09/2020 12:18:26
+5đ tặng
Năm học lớp 6, lớp 7, tôi thi học sinh giỏi môn Toán toàn huyện, đều giành giải khuyến khích. Nhiều bạn chế giễu tôi là được giải khúc khích!.
 
Lên lớp 8, bố mẹ tôi chuyển nhà lên thị xã. Hai chị em tôi đều chuyển đến trường mới: trường Trung học cơ sở Phạm Ngũ Lão. So với các bạn trong lớp thì tôi chỉ vào loại học khá môn Toán, còn môn Ngữ Văn, môn Tiếng Anh, tôi giồng mình lên mà vẫn chỉ đạt điểm trung bình. Tôi sinh ra tự ti, thậm chí có lúc tỏ ra hèn nhát. Giờ học Tiếng Việt, cô giáo lên giảng bài rất hay, nhưng tôi không dám giơ tay phát biểu. Sinh hoạt tổ học tập, sinh hoạt lớp, tôi ngồi im như thóc trong bồ. Các bài kiểm tra Toán, tôi chỉ được 7,8 điểm; cô Thanh vẫn phê là " trình bày rối" chưa khoa học. Thậm chí, có lần tôi còn làm trò cười cho cả lớp. Tôi gọi cây đàn ghi ta (lục huyền cầm) là cây đàn "chi-nha" khi làm bài văn thuyết minh. Giờ ra chơi, tôi ít ra sân đã cầu, nhảy dây cùng các bạn.
 
Tôi trở nên vụng về khi bước vào phòng chức năng học vẽ, học đàn, học hát. Buổi học hôm ấy, khi các bạn kéo ra sân chơi, tôi ở lại một mình trong phòng chức năng. Không biết tôi hí hoáy thế nào mà lại làm đứt dây đàn vĩ cầm. Sự cố xảy ra, tôi vô cùng lo sợ. Tôi dặn mình : " Chẳng ai biết mình gây ra. Cứ im lặng và tỉnh bơ..." Buổi tập hát tiếp tục. Cái Diệu kêu lên: "Đàn đứt dây rồi!". Cô Liên và cô Chi hỏi: "Ai làm đứt dây đàn?". Nhưng tất cả đều nhìn nhau im lặng. Cô Liên và cô Chi đều tỏ ý không vui. Sau sự cố ấy, thầy chủ nhiệm lớp 8 A hạ một bậc hạnh kiểm của cái Diệu (nhóm trưởng) cái Hoàn (nhóm phó) trong đội ca vũ, từ loại tốt xuống loại khá. Năm học sắp kết thúc rồi. Diệu và Hoàn đều học giỏi, đàn ngọt, hát hay, được các thầy cô giáo và bạn học quý mến.
 
Chuyện ấy làm lòng tôi day dứt mãi. Nhiều đêm tôi trằn trọc và tự trách mình sao hèn nhát thế? Tại sao không dũng cảm tự nhận lỗi để Diệu và Hoàn mắc oan? Nhưng có lúc tôi lại nghĩ: "Mọi chuyện rồi sẽ trôi qua. Nhắc lại làm chi cho mệt..."
 
Lòng tự trọng đã nâng đỡ tâm hồn tôi. Tôi viết một bức thư dài gửi thầy chủ nhiệm nói rõ sự việc, xin nhận kỉ luật; đề nghị thầy không hạ mức hạnh kiểm của hai bạn Diệu, Hoàn...
 
Thầy Cảnh gặp riêng tôi. Thầy nói về lòng tự trọng, sự hèn nhát và lòng dũng cảm. Thầy an ủi, động viên tôi. Lúc đầu, tôi cứ ngỡ các bạn sẽ khinh ghét tôi, xa lánh tôi. Nhưng thật không ngờ, các bạn lại yêu mến, quý trọng tôi hơn trước. Tôi thấy tâm hồn mình thanh thản. Cuối năm học lớp 8, thi kiểm tra, tôi được 5 điểm 10, xếp loại giỏi văn hóa, xếp loại tốt hạnh kiểm.
 
Nhớ lại kỉ niệm thời non dại ấy, bài học ngụ ngôn về chuyện "đóng đinh lên cột" mỗi lần mắc một khuyết điểm và "nhổ đinh" mỗi lần sửa chữa được một lỗi lầm ... làm tôi cứ nao lòng.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
2
0
Quách Trinh
22/09/2020 12:20:31
+4đ tặng
Đó là vào một buổi chiều, ba mẹ tôi có công việc phải đi nên tôi sang nhà nhỏ Trúc – cô bạn thân của tôi để chơi và chờ ba mẹ về. Khi ấy, tôi chỉ là một cô bé lên 10, rất hồn nhiên và hoạt bát. Tôi với nhỏ Trúc chơi với nhau từ hồi còn bé, thân ơi là thân, chuyện gì hai đứa cũng ngồi lại tâm sự với nhau được.
 
Thế nhưng có một điều mà nhỏ giấu kỹ lắm, cứ nhem nhem hoặc kể tí tí với tôi để làm tôi tò mò thôi, chứ chẳng bao giờ cho tôi biết cả, đó là sổ nhật ký.
 
Tôi là một cô bé nói chung là dạn dĩ và năng động hơn Trúc, tôi dễ bắt chuyện và tiếp xúc với các bạn cùng trang lứa hơn. Còn Trúc, nó hiền và rất trầm tính, vì thế bạn bè của nó chỉ có tôi là thân và hiểu nó.
 
Quay lại câu chuyện của hôm ấy, khi tôi bước vào phòng Trúc, tôi với nó cứ rú rú nằm kể cho nhau nghe nhiều chuyện ở trên lớp, rồi cùng đùa giỡn cười ha hả cùng nhau. Bỗng nhiên, mẹ của Trúc nhờ Trúc đi mua một bịch đường vì đang nấu ăn mà hết đột ngột, thế là Trúc liền chạy đi mua và nói tôi chờ một xíu nhé.
 
Tôi ngồi trong căn phòng, đưa mắt nhìn xung quanh rồi bỗng nhiên dừng lại ở một gốc bàn. Tôi chợt phát hiện ra cuốn sổ Nhật ký mà nó giấu tôi bao lâu nay. Thật sự lúc này tôi rất tò mò, lâu lâu khi nhắc đến chuyện tuổi thơ, Trúc hay than buồn và thường ít kể cho tôi nghe tuổi thơ của mình. Vì vậy, ngay lúc này, tôi rất muốn biết Trúc viết điều gì ở trong quyển sổ Nhật ký ấy. Đấu tranh một hồi, tôi quyết định mở cuốn sổ ra và xem những trang đầu tiên….

Tôi chợt giật mình và ứa nước mắt, lúc này tôi thật sự thấy có lỗi về hành động của mình. Tôi đã hiểu được vì sao Trúc hay che giấu tuổi thơ và thường hay than buồn. Ngay từ trang nhật ký đầu tiên, Trúc đã viết : “ Tôi – một cô gái bị ba mẹ ruột của mình bỏ rơi “ Tôi chỉ đủ can đảm để đọc một trang đầu tiên, và rồi lặng lẽ gấp lại và ngồi khóc.
 
Tôi đang khóc thì nghe tiếng của Trúc đi về, vội vã lau sạch nước mắt, tôi giả vờ như chưa từng biết gì. Đối với tôi lúc này, thật sự tôi đang rất buồn và thấy có lỗi. Chỉ vì sự tò mò của mình mà tôi đã xem trộm nhật ký của Trúc. Tôi biết đó là chuyện riêng tư và buồn nên Trúc đã luôn giấu đi. Vậy mà tôi lại làm những điều thật tệ hại đến thế…. Bạn có hiểu được cảm giác mà mình đã làm một điều sai, nhưng vẫn cố tỏ ra là chưa làm gì cả, cố giấu đi vì sợ người khác phát hiện ra mình không.
 
Sau ngày hôm ấy về, tôi vẫn thể hiện với Trúc là chưa biết gì cả, tôi vẫn tỏ ra vui vẻ, bình thường. Thế nhưng, trong lòng tôi, chưa bao giờ là cảm thấy thoải mái. Tôi muốn nói lời xin lỗi vì hành động của mình, muốn ôm Trúc một cái để an ủi bạn. Nhưng, lúc này tôi lại sợ vì Trúc có thể nghỉ chơi mình và giận mình thật lâu. Tôi sợ Trúc tủi thân hay buồn vì tôi biết quá khứ của cô ấy…

Trong lòng tôi nó rối bời lắm, một đứa bé lên 10 phải đấu tranh tư tưởng mỗi ngày vì hành động của mình khiến tôi mệt mỏi lắm. Tôi quyết định thú nhận với Trúc những điều tôi đã làm. Sáng hôm sau, tôi hẹn Trúc ra công viên gần nhà chơi, tôi lấy hết sức can đảm để thú nhận hết với Trúc về việc xem trộm nhật ký của mình. Tôi vừa kể, vừa khóc và chẳng dám nhìn thẳng vào Trúc nữa.
 
Sau khi nghe tôi nói xong, Trúc cuối mặt xuống và cũng khóc. Tôi vô cùng lo lắng và ấy nấy và nghĩ rằng Trúc sẽ bỏ đi và không chơi với tôi nữa. Thế nhưng, Trúc chỉ nói: “ Mày biết rồi thì thôi, không sao đâu, tôi tha lỗi cho mày, nhưng bữa sau đừng xem trộm nhật ký nữa nhé!” Bạn có hiểu được cảm xúc của tôi lúc đó không? Tôi mừng đến nổi chỉ ôm Trúc thật chặt và nói lời cảm ơn. Sau lần đó, tôi nói với lòng mình rằng sẽ không và không bao giờ tôi lập lại hành động ấy một lần nào nữa, với bất kỳ người nào. Tôi đã làm cho bạn mình buồn một lần thì sẽ không được như thế nữa!
 
Cho đến bây giờ, khi tôi đã bước sang tuổi 22, tôi và Trúc vẫn chơi thân với nhau, vẫn yêu thương nhau dù thời gian có thế nào đi nữa. Hãy trân quý tình bạn và đừng để bạn của mình buồn nhé!
2
0
Quách Trinh
22/09/2020 12:22:56
+3đ tặng
Tôi và Lan Anh là những người bạn thân thiết của nhau, chúng tôi đã làm bạn từ rất lâu, chúng tôi chơi với nhau từ thời học mẫu giáo, luôn quấn quýt bên nhau và coi nhau là những người bạn tuyệt vời nhất của mình. Nhưng để có được tình bạn của chúng tôi như ngày hôm nay, cũng đã có rất nhiều chuyện xảy ra, nó như những bài học quý giá về tình bạn để chúng tôi thấy yêu thương, trân trọng nhau hơn và thiết thực hơn về tình cảm bạn bè của mình. Tôi cũng đã có rất nhiều lần mắc sai lầm với Lan Anh, nhưng Lan Anh đã hiểu và thông cảm cho tôi, qua những biến cô như vậy, chúng tôi coi đó là những bài học cần thiết để nuôi dưỡng tình bạn của chúng tôi thêm đẹp và bền vững.
 
 Lan Anh và tôi chơi với nhau từ hồi còn rất nhỏ, lý do rất đơn giản là do gia đình chúng tôi là hàng xóm của nhau, chúng tôi cùng nhau học nhà trẻ, cùng nhau học mẫu giáo, rồi chung lớp tại trường cấp một và trong những năm tháng học cấp hai này chúng tôi vẫn đồng hành cùng nhau trong cuộc sống. Chúng tôi chơi cùng nhau, cùng nhau làm bài tập về nhà, cùng nhau thảo luận những bài tập nhóm và cùng nhau tâm sự những chuyện buồn vui trong cuộc sống. Hằng ngày, chúng tôi quấn quýt bên nhau như sam, ai cũng nói chúng tôi như hình với bóng, nhiều người lớn còn nói rằng họ ngưỡng mộ tình bạn trong sáng và bền lâu của hai đứa chúng tôi. Điều đó khiến tôi và Lan Anh đều cảm thấy rất vui và tự hào vô cùng.
 
Tôi có dáng người nhỏ nhắn, nước da hơi ngăm đen, người gầy và cao. Còn Lan Anh lại trắng trẻo, mập mạp và cao lớn. Tôi tính khí còn trẻ con nhưng Lan Anh lại rất người lớn. Trong mọi chuyện, Lan Anh hay nhường nhịn và bảo vệ tôi, điều đó khiến tôi rất vui nhưng thành ra đó lại là tật xấu của tôi, khiến tôi thấy ỷ lại, thấy như chuyện đó là lẽ thường. Trong một khoảng thời gian, tôi thấy Lan Anh chơi thêm với cả Hương – một người bạn khác trong lớp và cũng cùng xóm với chúng tôi, chỉ khác là bạn ấy ở cuối xóm, cách xa nhà của chúng tôi, điều đó khiến tôi không vui, càng thấy bực mình khi Lan Anh tỏ ra quan tâm đến bạn ấy hơn cả tôi, nhiều khi còn đê ý đến tâm trạng của Hương hơn cả tôi, điều đó khiến tôi chạnh lòng, giận Lan Anh, còn đâm ra ghét Hương, không thềm nói chuyện hai người họ, còn đi nói xấu hai người bọn họ. Lan Anh biết chuyện, không hề giận tôi, nhưng nói rất buồn, Lan Anh giải thích vì gia đình Hương đang gặp khó khăn, Hương còn có ý định bỏ học, là bạn, lại cũng là cán bộ lớp,lại cũng là hàng xóm láng giềng với Hương nên Lan Anh thật tâm muốn giúp đơ Hương, động viên Hương qua gia đoạn này. Tôi đã thấy có lỗi và ân hận rất nhiều vì sự khờ dại và ích kỉ của mình. Tôi xin lỗi Lan Anh và Hương, chúng tôi lại thân thiết, chúng tôi còn chơi thân với Hương hơn, sau chuyện này, tình bạn của chúng tôi càng thêm gắn bó và tôi cảm thấy, ngộ nhận ra rất nhiều điều, để có được một tình bạn đẹp thì con người ta cần sự chân thành, vị tha và tin tưởng. Tôi cảm thấy mình thật may mắn khi có người bạn như Lan Anh, tôi sẽ trân trọng tình bạn này nhiều hơn nữa.
 
Ai trong cuộc đời cũng cần có cho mình một người bạn tốt, người bạn đó sẽ giúp cho cuộc sống của bản thân mình thêm ý nghĩa hơn, tình bạn tuy không thể sâu sắc như tình cảm gia đình nhưng nó cũng không dễ dàng có thể tan vỡ như tình yêu. Dù trong tình bạn có đôi khi chúng ta mắc lỗi lầm với nhau nhưng hãy luôn coi đó như một bài học giúp tình bạn của chúng ta thêm gắn bó và bền chặt hơn. Như chuyện về tình bạn của tôi và Lan Anh vậy, tôi sẽ luôn trân trọng tình bạn tuyệt vời này.
 

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm
Trắc nghiệm Ngữ văn Lớp 7 mới nhất

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư