Người nông dân được tác giả giới thiệu trong tác phẩm là những người nông dân hết sức bình thường, vô đanh. Trước khi thực dân Pháp sang xâm lược, họ là những người nông dân thuần tuý, chất phác, cần cù, giản dị, cuộc đời nghèo khổ, hiền lành, chịu thương chịu khó: “Cui cút làm ăn; toan lo nghèo khó”. Gánh nặng cuộc đời đè lên đôi vai nhỏ bé, gầy yếu của họ. Cả đời của họ đâu có ra khỏi luỹ tre làng, chỉ quanh quẩn với những con trâu, với cánh đồng quê. Họ sống trong nền nông nghiệp lạc hậu, nghèo nàn giữa thế kỷ XIX: “chỉ biết ruộng trâu”. Đặc biệt, ngay từ những dòng đầu tiên của bài văn tế, Nguyễn Đình Chiểu đã khẳng định, ghi công những người nông dân ở khía cạnh mà bấy lâu nay lịch sử chưa bao giờ thừa nhận: “Mười năm công vỡ ruộng chưa chắc còn đanh nổi tợ phao”. Đó là công lao động và sản xuất của cải vật chất để duy trì và phát triển đời sống của dân tộc của một đất nước sống dựa vào nông nghiệp như Việt Nam thì lực lượng sản xuất chủ yếu là ai nếu không phải là những người nông dân lam lũ, chịu thương chịu khó? Nhưng chưa khi nào lịch sử thừa nhận điều ấy. Ngợi ca sự phát triển của đất nước người ta chỉ hô tung những bậc minh quân, thiên tử: