LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Em hãy viết thư cho bạn giới thiệu về trường mình

thực hiện các bước cho đề bài sau :
 em hãy viết thư cho bạn giới thiệu về trường mình

nhanh nhanh với ạ 

2 trả lời
Hỏi chi tiết
151
1
0
Đỗ Chí Dũng
12/10/2020 20:28:07
+5đ tặng

Dương thương nhớ!

Nắng hè lại rạo rực trên khắp phố Hà Nội, đem theo luồng khí nóng đến ngột ngạt ùa vào lòng thành phố. Người cứ bước, vội vàng. Mình luôn tự hỏi tại sao con người cứ vội vàng đến nhẫn tâm như thế. Họ chẳng thèm để ý đến những tán cây quanh họ, chẳng mảy may nhìn những đứa trẻ tội nghiệp kia lấy một lần. Có phải vì xã hội phát triển thì con người cũng “phát triển” theo? Và cái họ phát triển chẳng phải tình thương mỗi con người vốn có mà chính là sự ích kỉ, thờ ơ?

Dương, cậu có biết mỗi lúc mùa phượng vĩ nở đỏ rực trong lòng thành phố thì mình lại khao khát trở về với quãng thanh xuân nơi sân trường biết bao nhiêu không? Mình nhớ về ngôi trường cũ của mình, nhớ về những ngày tháng nhiều nỗi buồn cũng lắm niềm vui mà dòng chảy thời gian chẳng đưa mình trở lại. Và có lẽ cậu sẽ nghĩ, rằng cậu ở một nơi phương xa thì nỗi nhớ ấy sẽ còn rạo rực hơn mình. Nhưng không! Dương! Mình thà rằng ở một nơi đất khách quê người nếm đủ đắng cay cũng chẳng muốn nhìn con người quê mình đổi thay như thế, từng ngày. Họ bẵng đi tiếng khát khao của trẻ nhỏ nơi mái trường còn thơ ngây, mặc kệ sự buồn phiền trong ánh mắt chúng, họ ép chúng học, học để bon chen.

Sau hơn bốn năm học xa nhà và gần 16 năm chỉ mải chăm lo việc gia đình và con cái, chính mình dường như cũng đã quên đi cái cảm giác được vui chơi thỏa thích nơi mái trường xưa trong những tán cây rợp bóng. Mình hòa vào dòng người để mà lo toan kiếm từng đồng nuôi con, chẳng mấy khi để ý tới chính con mình suy nghĩ những gì. Mà khi ánh mắt thơ ngây, non nớt của đứa con trai ngước lên mà hỏi mình “Học để làm gì hả mẹ?”, mình mới giật mình mà nghĩ tới người bạn thân của mình. Xin lỗi cậu, Dương!

Một lá thư dài nhưng mình vẫn tin rằng cậu sẽ đọc hết. Hơi miên man, hơi lủng củng nhưng cậu sẽ chẳng để ý gì đâu, đúng chứ?

Dương, hôm nay mình đã quay về thăm trường – một chuyến về thăm trường thực sự. Và những dòng miên man trên có lẽ là sự vỡ òa của cái cảm giác nuối tiếc tận sâu con tim mình. Ngôi trường đã đổi thay!

Lòng thành phố chẳng còn in bóng những cô cậu học trò ngày ngày đạp xe đến trường. Thay vào đó, lũ học sinh vội vã bước từ chiếc xe ô tô xuống, chẳng mấy trò chuyện hay hỏi han bạn bè. Mình nhìn lũ nhóc, lại hồi tưởng về mình và cậu cùng đạp chung một chiếc xe, lòng cười mà đôi mắt rưng rưng nước mắt. Vị mặn của nước mắt không biết đã đọng lại nơi khóe môi của mình từ khi nào, Dương ạ. Vì thế mình chỉ biết khẽ gạt chúng đi mà đứng ngoài cổng nhìn bóng dáng ngôi trường.

Dãy nhà hai tầng cũ kĩ bám đầy rêu mốc mặc dù chẳng còn nhưng mình lại có cảm giác nó vẫn nơi đó – nơi mình và Dương vẫn thường đùa nghịch. Những lần vào lớp muộn và bị cô ghi vào sổ, những lần do điểm kém mà khóc cùng nhau,… Mình vẫn nhớ, vẫn nhớ.

Người ta hay nói chỉ khi đứng trước nơi mọi việc đã diễn ra, ta mới hay sự việc đó đã từng tồn tại. Có thể vì đã rất lâu rồi mình chẳng còn được nếm vị của thứ cảm giác ấy, Dương nhỉ? Cậu đã có một mối tình học trò nơi sân trường này, một cuộc tình chỉ kéo dài hai tháng. Mình còn nhớ khi đó, Dương cứ mãi ngại ngùng không dám gửi thư cho anh lớp trên, rồi chợt lóe ra cái ý nghĩ biến mình trở thành “hòm thư” của cậu. Kì thật khi đó mình có chút ghen với cậu. Vì sau người được anh chàng đó thích lại là cậu chứ không phải mình chứ?

Mọi chuyện rồi cũng qua đi, tình học trò chẳng thể bền lâu. Khi anh ấy ra trường, mối tình đầu của cậu cũng chấm dứt. Mình còn nhớ đó là những ngày hè oi ả, Dương khóc sướt mướt kể cho mình nghe câu nói chia tay của anh chàng ấy. Mình lại biến thành cái gối cho cậu ôm mà khóc.

Hè qua đi, thu lại về, cánh bằng lăng chỉ còn một sắc tím nhạt nhòa. Một năm học mới bắt đầu cùng những ước mơ và hoài bão. Lớp chúng ta có một vài đứa thật sự chẳng mấy biết điều, suốt ngày muốn gây bè chia phái. Là một lớp trưởng, mình luôn phải đi khuyên ngăn, nhiều lúc cũng phải mặc kệ sự thù ghét của vài ba đứa mà kể với thầy chủ nhiệm. Mình bị mắng, cậu cố gắng ngăn, mình uất ức không nói thành lời, Dương nghe mình phát tiết,… Mình nhớ quãng thời gian đó, Dương à!

Rồi thì mọi chuyện cũng được giải quyết, mấy đứa tụi nó tuy không mấy vui nhưng cũng không kéo bè kéo phái nữa. Xuân qua đi và hè vội ùa về, chúng mình phải chuẩn bị cho kì thi vào cấp 3. Chắc hẳn Dương còn nhớ tán cây phượng chớm nở những nụ hoa đỏ rực. Nơi đó, hai chúng ta cùng ôn bài cho nhau. Học mãi cũng chẳng nhớ được đoạn trích “Kiều ở lầu Ngưng Bích”, hai đứa phải chịu trận lôi đình của cô Nga dạy văn. Rồi dưới cái ghế đá cũ, Mai giúp chúng mình học thuộc đoạn thơ ấy.

Mùa thi đến mà chẳng chờ ai. Những đứa học trò tạm biệt ngôi trường dấu yêu để bước tiếp con đường đời của mình. Mình và Dương học khác lớp, có bạn mới, có thầy cô mới, mọi thứ mới đầu còn xa lạ nhưng thoáng cái đã thân quen. Nhưng dù có thân quen thì đã sao, bóng dáng thầy cô cùng mái trường cũ sẽ chẳng thể nào phai mờ mỗi khi nhớ lại. Dương! Mình nhớ cậu, nhớ Mai, nhớ cả lớp chúng ta.

“Cô ơi! Sao cô lại khóc?” – Một đứa trẻ khoảng bốn tuổi chợt hỏi mình khiến dòng cảm xúc đang trào dâng như nghẹn lại. Bóng chiều dần buông xuống nơi thành thị phồn hoa, bao trùm lấy ngôi trường khang trang trước đôi con mắt ngỡ ngàng của mình.

Tạm biệt mái trường cũ, tạm biệt những người bạn trong quá khứ. Mình không biết mình còn có thể về thăm lại trường nữa không. Mình sắp cùng gia đình chuyển đi nơi khác. Tạm biệt cô bé Dương chỉ còn lại trong kỉ niệm! Mình và Dương bây giờ… đã khác xưa…

Kết thúc một lá thư dài
Huyền


 

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
2
0
Đỗ Chí Dũng
12/10/2020 20:28:22
+4đ tặng

Tường Vi thân!

Chưa bao giờ nghĩ đến bạn mà mình thấy bồi hồi như lúc này. Bao nhiêu cảm xúc ùa về và mình biết khoảnh khắc này chỉ bạn mới có thể chia sẻ với mình. Hôm nay, mình về thăm ngôi trường cấp 2 thân yêu của chúng ta, sau hai mươi năm xa cách…

Cái nắng gay gắt của mùa hè vẫn còn vương lại dù đã là buổi xế chiều, những tia nắng vẫn đang mải đùa nghịch trên mấy tán cây, ngôi trường cũ hiện ra thân thương, quen thuộc và không còn vẻ nghiêm trang như hồi trước nữa… Mình lặng lẽ dạo quanh sân, ngắm nhìn từng vòm cây để cảm nhận sự khác biệt trong lòng cái khung cảnh đã từng quá thân thuộc này. Có lẽ, dù đã hai mươi năm xa cách, dù có bao lớp học sinh đến rồi lại đi, thì trường vẫn thế, vẫn chẳng thay đổi gì trong tâm hồn mỗi người, mãi mãi…

Đã đến giờ tan trường, mình tạm lánh vào một góc khuất – Tuấn đoán xem, đó là chỗ nào? Cái gầm cầu thang mà chúng mình thường trốn ngày xưa khi chơi trò ú tim ấy! Ba hồi trống vang lên khiến trống ngực mình cũng rung theo run rẩy. Lũ trẻ ùa ra từ các phòng học, chúng hồn nhiên gọi nhau, cãi nhau, ríu rít đùa nhau, nhí nhảnh như bọn mình hồi xưa … Màu áo trắng, sao mà nhớ thế! Chỉ một hai năm nữa thôi, ngày chia tay, chúng sẽ giống chúng mình ngày xưa, chìa lưng áo trắng cho nhau ghi dòng lưu bút…

Học sinh đã về hết. Mình tần ngần nhìn lại ngôi trường. Cả sân trường rợp bóng cây xanh, thoắt cái đã không còn ai, lại trở nên lặng lẽ. Xa xa, nơi góc hồ nước, một cây me cao lớn trông tràn đầy sức sống. Mình chợt nhận ra đó chính là gốc me non tụi mình trồng năm nào, tự nhiên lại thấybồi hồi. Bước dần lên cầu thang, mình tìm lại phòng học cuối tầng ba, nơi ngày xưa bốn mươi sáu quỷ sứ lớp mình từng trú ngụ. Đây rồi, lớp học đó, cá cái ban công quen thuộc đang ở ngay trước mắt, chờ mình bước vào và tìm kiếm lại hình ảnh của hai mươi năm trước. Chỗ ngồi cạnh cửa sổ bàn ba là của mình, nơi đã từng chứng kiến mình khóc, mình cười và cả khi mình nói chuyện riêng nữa. Còn cách đó hai bàn, là chỗ của bạn đó nhớ không? Cách xa như thế mà hai đứa còn nói chuyện riêng được thì thật tài!

Hôm ấy mình không gặp được thầy cô giáo cũ, chỉ còn thấy lại những kỷ niệm thuở học trò, những buổi ngồi truy bài dưới gốc cây phượng, những giờ kiểm tra gay cấn, hồi hộp đến toát mồ hôi… Tất cả đã rất xa mà cũng lại như vừa mới hôm qua.

Tuấn ơi! Nhất định hôm nào chúng ta gặp nhau nhé! Biết rằng công việc của ai cũng bận rộn nhưng mình tha thiết muốn gặp bạn dưới những vòm cây của ngôi trường cũ yêu dấu này để ôn lại những ngày xưa!

Hẹn gặp bạn một ngày không xa.

Thân ái!

Bạn của cậu

Nguyễn Thùy Linh


 

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư