Thúc Sinh là một người đàn ông đã có vợ là Hoạn Thư. Thúc Sinh cũng là người đã mến mộ Kiều từ lâu. Thúy Kiều sau khi gặp được Thúc Sinh thì ham sống và tự tin về số phận tương lai của mình. Cả hai bên nhau ý hợp tâm đầu. Không lâu sau, Thúc Sinh đã chuộc Kiều ra khỏi chốn lầu xanh,. Nhưng vì Thúc Ông, cha của Thúc Sinh không thừa nhận Kiều nên đã đưa nàng lên quan xét xử. Vì không cam chịu ở cảnh lầu xanh, Kiều đã can tậm chịu làm kiếp vợ lẽ để hưởng hạnh phúc cùng Thúc Sinh, nhưng nàng không ngờ cuộc đời mình lại thêm một lần khốn đốn nữa. Kiều khi ở cùng Thúc Sinh đã luôn khuyên Thúc Sinh về thăm vợ cả Hoạn Thư. Sau khi Thúc Sinh về thăm vợ cả, Hoạn Thư đã sai gia nhân đi tắt đường biển để bắt Thúy Kiều về tra hỏi. Mọi người trong nhà đều tưởng Thúy Kiều bị chết trong trận hỏa hoạn, chứ không ai biết nàng bị tưới thuốc mê và bắt về chỗ Hoạn Thu. Sau khi được đưa đến chỗ Hoạn Thư, Kiều bị bắt là nô tì hầu hạ Hoạn Thư, và được ả đặt cho cái tên là Hoa Nô. Khi Thúc Sinh về nhà nhìn thấy Kiều bị bắt ra chào mình, chàng đã nhận ra là mình bị mắc lừa vợ cả. Hoạn Thư đã bắt Kiều phải hầu đàn trong bữa tiệc của hai vợ chồng. Khi chơi đàn, Kiều xót thương cho số phận của mình mà khóc. Hoạn Thư bảo Thúc Sinh trao khảo xem vì lý do gì. Thúy Kiều đã viết tờ khai kể về chuyện cha bị oan khiên, nàng phải bán mình và bị lừa vào chốn lầu xanh. Sau đó, có người chuộc nàng ra làm vợ, nhưng khi chồng đi vắng thì nàng bị bắt vào cửa quan, cuộc sống tủi nhục, nàng chỉ muốn được vào chùa quy y. Sau khi Hoạn Thư đọc xong tờ khai đã đồng ý cho Kiều lên chùa quy y. Sau khi Kiều trốn khỏi Quan Âm các, nàng gặp được ni cô Giác Duyên, và được bà đưa sang ở tạm ở nhà Tú bà đồng môn. Bạc bà khuyên Kiều lấy Bạc Hạnh, là cháu của mình. Sau khi Kiều qua tay Bạc Hạnh lại một lẫn nữa bị bán vào chốn lầu xanh.
Ở chốn lầu xanh, Kiều sống một cuộc sống ô nhục. Một ngày nọ, có một người khách tới chơi, đó chính là Từ Hải, một anh hùng lừng danh thời bấy giờ, người có tướng mạo và tài năng phi thường, quả đúng là một đấng anh hào. Cả hai đã phải lòng nhau, và đã chung sống với nhau được nửa năm. Nhưng Từ Hải vì chí ở bốn phương nên đã muốn ra nơi biên thùy chinh chiến. Kiều xin được đi theo nhưng Từ Hải không cho đi. Từ lúc Từ Hải đi, Kiều ở một mình lại nhớ tới cha mẹ, nhớ tới em gái Thúy Vân. Từ Hải sau khi đánh giặc trở về thì mang binh tướng tới rước Kiều về làm lễ vu quy. Sau khi nghĩ đến những ngày cơ cực của bản thân, Kiều đã kể lại mọi chuyện của mình cho Từ Hải nghe. Những kẻ như Bạc Hà, Sở Khanh, Bạc Hạnh... đã phải chịu tooik, còn Hoạn Thư nhờ mượn cớ chỉ là chút ghen tuông đàn bà nên thương tình được tha.
Cuộc đời của Kiều những tưởng đã yên bình nhưng lại chưa được yên bình. Hồ Tôn Hiến, bấy giờ là quan tổng đốc của triều đình, đã được lệnh đến giải Từ Hải về quy phục triều đình. Hắn đã mua chuộc Thúy Kiều, đánh vào lòng ham muốn có cuộc sống an bình của người phụ nữ. Thúy Kiều đã khuyên Từ Hải quy phục triều đình, nhưng nàng không ngờ rằng đã trúng mưu của Hà Tôn Hiến, đã khiến Từ Hải bị mất mạng. Sau đó, Hà Tôn Hiến đã bắt Kiều phải "thị yến dưới màn", nhưng Kiều đã khóc lóc xin được mang Từ Hải đi chôn cất. Hà Tôn Hiến đã chấp thuận cho nàng "cảo táng di hình bên sông". Vì biết Kiều giỏi đàn, gắn đã bắt nàng chơi đàn cho mình nghe. Sáng ngày hôm sau, Hà Tôn Hiến đã gán kiều cho người thổ qua để tránh lời đám tiếu. Kiều nhớ tớ lời trong mộng "Sông Tiền Đường sẽ hẹn hò về sau" nên đã nhảy xuống sông tự vẫn.
Về phía Kim Trọng, sau khi chịu tang chú xong thì trở lại gặp Thúy Kiều, mới hay tin gia đình nàng gặp nạn nên nàng phải bán mình chuộc cha. Sau khi được mọi người trong nhà khuyên can chàng nghe theo lời dặn của Kiều, chàng đã đón mẹ Kiều và Thúy Vân sang để phụng dưỡng, chăm lo, nhưng chàng vẫn luôn đưa tin tìm kiếm Kiều khắp nơi. Sau khi Kim Trong đỗ đạt và làm quan. Chàng đã dò la ra thông tin Kiều đã liều mình nhảy xuống sống Tiền Đường tự vẫn nên đến đó tìm. Ra đến sông Tiền Đường, Kim Trọng gặp được sư Giác Duyên, và được biết bà đã cứu Kiều về cưu mang. Sau đó, sư Giác Duyên đã đưa Kim Trọng về gặp Kiều. Sau 15 năm lưu lạc, Kiều đã được về đoàn tụ với gia đình. Nhưng chính Kiều là người sợ việc đoàn tụ hơn hết. Nhưng trong lần tái ngộ này, Thúy Vân đã vun vén cho chị. Trong đêm gặp lại, Kiều đã tâm sự với Kim trọng, nàng ghi nhận tấm lòng quân tử của Kim Trọng. Nhưng vì thấy mình không còn xứng đáng với Kim Trọng nữa nên chỉ xin được làm bạn tri kỷ nơi câu thơ tiếng đàn