Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Ngữ văn - Lớp 8
01/11/2020 11:33:46

Nếu được chứng kiến cảnh cô Bé bán diêm chết, em sẽ ghi lại như thế nào

Nếu được Chứng Kiến Cảnh cô Bé bán diêm chết em sẽ ghi lại như thế nào
 

5 trả lời
Hỏi chi tiết
372
0
0
Phạm Minh Thắng
01/11/2020 11:34:39
+5đ tặng
Dàn ý tham khảo
Mở bài
Giới thiệu nhân vật, tình huống xảy ra câu chuyện (nhân vật “tôi” — người kể chuyện được chứng kiến cảnh tượng thương tâm về cái chết của cô bé vào buổi sáng ngày mồng một đầu năm).
Thân bài
Diễn biến câu chuyện:
- Thời gian: Ngày mồng một Tết đầu năm, tuyết phủ kín mặt đất nhưng mặt trời lên, trong sáng, chói chang trên bầu trời xanh nhạt... (Tả qua về tâm trạng của “tôi” khi ra khỏi nhà: vui vẻ, phấn chấn vì có một đêm Noel hạnh phúc).
- Địa điểm: Ở một xó tường có một em gái đã chết vì giá rét đêm qua.
- Tả cảnh tượng cô bé chết:
+ Đó là một bé gái khoảng 10-11 tuổi, đầu trần, chân đất. Em ngồi giữa những bao diêm, trong đó đã có một bao đã đốt hết nhẵn.
+ Có điều thật đặc biệt là trên gương mặt cô bé - gương mặt của một người đã chết lại ánh lên sắc hồng của đôi má và đôi môi hé mở như đang mỉm cười.
- Thái độ của những người xung quanh: mọi người bảo nhau “Chắc nó muốn sưởi ấm!”.
- Người kể bộc lộ thái độ, tình cảm của mình:
+ Cô bé đã chết từ trong đêm tại sao đôi má vẫn ửng hổng và đôi môi như mỉm cười, một hình ảnh của người sống? (Chết là kết thúc cuộc sống nơi trần gian, đối với những mảnh đời bất hạnh như cô bé thì cái chết sẽ là sự giải thoát khỏi trần gian khổ ải, bất công, là thoát khỏi mọi đau khổ, chết là về với Thượng đế...).
+ Có lẽ khi sống, cô bé đã phải chịu nhiều đau khổ, đã phải lê từng bước chân trần trên tuyết trắng để hi vọng có thế bán được những bao diêm trong đêm giao thừa.
+ Và cô bé đã chết vì giá rét trong đêm giao thừa, hay chết vì sự giá băng của đời người? (Đó là một cái chết vô tội, một cái chết không đáng có với cô bé bán diêm tội nghiệp).
Kết bài
Khái quát lại cảm xúc của người kể chuyện về cái chết của cô bé bán diêm.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng ký tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
0
0
^^
01/11/2020 11:37:15
+4đ tặng

Tôi là một cây thông - loài cây đáng yêu được nhà nhà kiếm tìm trong dịp Noel. Sau ngày lễ tưng bừng trang trọng ấy, tôi lại được đem vào trồng lại trong rừng để đến mùa sau tiếp tục góp vui cho con người. Như vậy nghĩa là tôi đã đi qua nhiều mùa Noel lắm và cũng chứng kiến nhiều câu chuyện cảm động. Nhưng có một câu chuyện khiến tôi nhớ mãi. Câu chuyện về cô bé bán diêm trong một đêm giao thừa rét mướt.

Phải, đó là một đêm giao thừa, cái rét ùa về như cắt da cắt thịt. Tôi được đặt trong phòng khách sang trọng một ngôi nhà có cửa kính nhìn ra ngoài đường. Tôi đang trầm ngâm chờ thời khắc giao thừa thì ngoài đường có tiếng la ầm ĩ của bọn trẻ con. Tôi nhìn ra, thấy đám trẻ con nhà giàu hư đốn đang chuyền nhau chiếc giày rách nát của một cô bé bán diêm. Cô bé gầy gò, yếu ớt, ăn mặc rách rưới đuổi theo chúng đến ngã nhào trên tuyết. Chiếc giày còn lại của cô tuột ra, một chiếc xe trượt tuyết chạy qua, cô né người vội tránh, bánh xe nghiến vào chiếc giày rồi cuốn cả đi. Cô bé ôm mặt khóc nức nở đầy bất lực. Lòng tôi trào lên niềm thương xót khôn nguôi. Cô bé là con cái nhà ai mà tội vậy?

Tôi đem câu hỏi ấy hỏi cậu bàn ăn trong phòng. Cậu ta lắc đầu ngậm ngùi kể cho tôi nghe về cô bé. Trước đây, nhà cô ở ngay phía sau ngôi nhà tôi đang đứng. Đó cũng là một ngôi nhà bình thường như bao ngôi nhà khác, không giàu có sang trọng nhưng rất ấm áp yên vui. Thế rồi mẹ cô bé mất, bà nội - người yêu thương cô nhất cũng ra đi. Cha cô buồn tủi, chán chường suốt ngày uống rượu không thiết đến chuyện làm ăn khiến gia cảnh ngày một lụi bại. Thế rồi, ngôi nhà bị tịch thu, hai cha con phải dọn đến một ngôi nhà tồi tàn để ở. Cô bé phải đi bán diêm từ ngày ấy. Hàng ngày, cô đi rao suốt dọc phố từ sáng sớm đến tận tối mịt mới về, vậy mà vẫn còn bị cha đánh đập. Đêm nay giao thừa, có lẽ cha cô lại uống say bắt con đi bán diêm...

Cô bé vẫn bơ vơ trên đường. Người như co lại trong chiếc áo choàng rách nát. Gặp ai cô cũng đưa diêm ra mời. Nhưng trong cái đêm đặc biệt như đêm nay, ai ai cũng vội vàng đi về với gia đinh, có ai để ý đến một cô bé bán diêm? Hai chân cô bé như tím bầm, đông cứng lại, cô không bước tiếp được nữa. Ánh mắt cô bé nhìn về phía chúng tôi thèm thuồng, xót xa. Rồi cô nhìn xuống những bao diêm... Cô cố gắng len chân về phía khe tường giữa hai ngôi nhà kề nhau. Tôi thấy cô lặng lẽ giở một bao diêm và quẹt que diêm đầu tiên. Ánh sáng của que diêm phản chiếu ánh mắt lấp lánh của bé. Tôi thấy trong đôi mắt ấy hiện lên một lò sưởi ấm áp, đôi chân cô bó khẽ duỗi ra như để sưởi cho ấm. Thế rồi que diêm thứ nhất vụt tắt. Đôi mắt cô bé như hụt hẫng, cô do dự thoáng chốc rồi quẹt tiếp que diêm thứ hai. Đôi mắt cô long lanh, bờ môi khẽ cử động, có lẽ cô đang thấy hình ảnh một bàn ăn đủ đầy, sang trọng. Que diêm thứ hai vụt tắt, cô quẹt tiếp que diêm thứ ba. Lần này, khi ánh sáng vừa loé lên, tôi như thấy chính hình ảnh của mình trong mắt cô bé. Trên mình tôi treo rất nhiều thứ đồ chơi và cô bé đang sung sướng chạy nhảy xung quanh tôi. Nhưng rồi ảo ảnh lại vụt tan, cô bé háo hức quẹt tiếp que diêm thứ tư. Tôi không rõ có bé nhìn thấy gì trong que diêm ấy, chỉ biết gương mặt cô sáng bừng lên một cách kì lạ. Đôi mắt rạo rực, ấm áp và say mê. Khi que diêm thứ tư vụt tắt, tôi nghe cô hoảng hốt nói trong nước mắt giàn giụa:

Bà ơi! Bà đừng bỏ cháu! Bà cho cháu đi theo bà về với Thượng đế chí nhân! Bà đã hứa là sẽ không bao giờ bỏ cháu....!

Vừa nói cô vừa vội vàng quẹt hết que diêm này đến que diêm khác. Cũng chính lúc ấy, giờ giao thừa đã điểm. Trong ngôi nhà tôi đang đứng, mọi người ùa đến quanh tôi. Tôi phải trở lại với công việc của mình không tiếp tục dõi theo cô bé bán diêm được nữa.

Sáng hôm sau, tôi thấy có tiếng lao xao nơi khe tường tối qua cô bé bốn diêm đã đứng. Tôi thấy người ta tụ tập rất đông bàn tán. Cô bé bán diêm đêm qua đã chết. Cô chết giữa rất nhiều những que diêm đã cháy.

Có lẽ nó muốn sưởi cho ấm - tiếng một ai đó cất lên bình thản.

Đã nhiều mùa Giáng sinh qua đi, cái chết của cô bé bán diêm khiến tôi bị ám ảnh khôn nguôi. Tôi không còn thấy vui mừng mỗi khi Giáng sinh về mà ngoài đường còn có những cô bé bán diêm... Và tôi ước trên đời này sẽ không còn những cô bé, cậu bé bán diêm như vậy nữa.

1
0
Tú Uyên
01/11/2020 11:39:44
+3đ tặng

Tôi là một trong những chiếc que diêm được cô chủ nhỏ mua về từ một tiệm tạp hóa trong thành phố. Tôi co ro trong chiếc hộp nhỏ vì hôm nay là Giáng sinh cơ mà . Tôi nghe tiếng rao bán diêm của cô chủ vang vọng mãi trên các đường phố lạnh cóng ..đầy tuyết lạnh rơi phủ. Cô bán chúng tôi đi để mang về những đồng tiền ít ỏi trang trải phần nào cuộc sống khó khăn của gia đình và bản thân. Cô chủ bán rất rẻ ,chỉ một xu cho một que diêm thế mà không ai mua chúng tôi cả .Càng về đêm ,trời càng lạnh, cô chủ chắc cũng như chúng tôi, đang co ro trong bộ áo mỏng ,rẻ tiền. Tôi nghe văng vẳng tiếng nhạc Giáng sinh, tiếng mọi người vui vẻ chúc nhau năm mới khi cô bé đi qua những con phố. Thỉnh thoảng tôi cảm thấy cô dừng chân rất lâu ở một nơi chốn nào đó. Có thể đó là một cửa hàng với những cây thông trang trí thật đẹp. Có thể đó tiếng cười vui vẻ của một gia đình nào đó trogn thật ấm cúng và đầy đủ với gà tây,rượu và bánh trái ...Cô chủ có vẻ như đói lắm rồi, cô nép vào những tòa nhà để nép mình trước những cơn gió lạnh. Cô bật cháy chúng tôi, từng que diêm một. Khi đến lượt tôi thì cô bé đã ngã xuống nền tuyết giá lạnh. Trước khi vụt tắt tôi vẫn thấy trên môi cô bé hé nở một nụ cười .Nụ cười của hạnh phúc. chắc hẳn cô chủ đang mơ ..một giấc mơ đẹp trong đêm đông. ĐÊM Giáng sinh- noel an lành ...

Cuộc sống không có ước mơ thật nhạt nhẽo, mỗi que diêm là một ước mơ của một tâm hồn bé bổng và trong sáng, mỗi ánh lửa bùng cháy là chút tình thương đâu đó còn sót lại của lòng nhân. Câu chuyện kết thúc thật buồn nhưng đâu đó ta vẫn thấy một kết thúc có hậu, chắc hẳn cô bé đã nghĩ rằng mình đã về với mẹ của mình, được nép vào lòng mẹ như cô hằng mơ ước.

"Hãy biết ước mơ dù đôi khi ước mơ cũng chỉ là mơ ước, nhưng hãy cứ tiếp tục ước mơ ..." đó là thông điệp đằng sau câu truyện, cô bé chết nhưng không phải một cái chết vô nghĩa, cô vẫn còn đâu đó trong suy nghĩ của những người lớn chúng ta rằng sống phải có hoài bảo, trong mọi hoàn cảnh khắc nghiệt đến như thế nào thì cũng không được bỏ cuộc hay trong những giấc mơ trẻ thơ thương xót cho một tâm hồn bé bổng không có nhiều điều kiện như mình - đó là lòng nhân ái.

0
1
Snwn
01/11/2020 11:39:59
+2đ tặng
 
Vào một buổi tối mùa thu, tại một khu phố thuộc thành phố Cô-pen-ha-gen- Đan Mạch. - Chú ơi, mua hộ cháu bao diêm! Một tiếng nói khàn khàn, mệt mỏi chợt vọng đến tai An-đéc-xen. Đằng kia, trước mặt chàng hơn mười bước là một người đang ngồi co ro trên thềm của một ngôi nhà cao ráo. Ánh sáng đèn từ trong nhà chiếu ra cho chàng thấy đó chỉ là một đứa bé con. Hẳn nó đã phát ra những lời vừa rồi.
- Tối lắm rồi sao cháu còn chưa về nhà ngủ? An-đéc-xen bước đến, ái ngại. Đấy là một cô bé khoảng hơn 10 tuổi, run rẩy trong bộ quần áo vá víu bẩn thỉu. Vai áo rách để lộ đôi vai gầy còm. Nhìn gương mặt hô'c hác của nó, có thể đoán nó đang chịu cảnh thiếu ăn, thiếu uống từ lâu.
- Chú ơi, mua hộ cháu bao diêm!
- Tay cầm bao diêm, cô bé chỉ vào chiếc túi con căng phồng bên cạnh, khẩn nài - Cả ngày cháu chẳng bán được gì, cũng chẳng ai bô' thí cho cháu đồng nào. Cô bé rơm rớm nước mắt. Thân hình tiều tụy ôm yếu của em run lên khi gió lạnh thổi qua.
- Thế sao? - An-đéc-xen động lòng. Chàng khẽ vuốt mái tóc dài xoăn thành từng búp trên lưng cô bé.
- Gia đình cháu đâu cả rồi? Không ai lo cho cháu sao?
Cô bé buồn bã lắc đầu. Em bùi ngùi kể lại những năm xưa khi còn sống trong ngôi nhà xinh đẹp với những dây trường xuân leo quanh. Từ khi bà em qua đời, gia sản lụn bại, gia đình em phải lìa bỏ mái nhà thân yêu đó để chui rúc trong một xó xỉnh lụp sụp, tối tăm.
- Không có tiền cháu đâu dám về nhà vì bố sẽ đánh chết thôi!
- Cô bé nlủn An-đéc-xen, đôi mắt cầu khẩn. Thực vậy, em có một người cha ác nghiệt. Hơn nữa về nhà cũng chẳng hơn gì. Hai cha con sống với nhau trên một gác xép tồi tàn, gió rét vẫn lùa vào được dù đã bít kín những lỗ thủng trên vách. Lúc này, đôi chân cô bé đã lạnh cóng, em mang đôi giày vải mòn cũ do mẹ em để lại.
- Cháu đừng lo!
- An-đéc-xen cho tay vào túi lấy ra một số tiền đặt vào bàn tay bé bỏng của em. - Còn bấy nhiêu chú cho cháu cả. Cháu về nhà mau kẻo chết cóng mất.
- Ôi, lạy chúa! - vẻ đầy mừng rỡ, cô bé hôn tíu tít lên tay chàng
- Từ ngày bà cháu mất đi, chú là người thương cháu nhất trên đời này. Với món tiền này, bố con cháu sẽ được nhiều bữa no. Nhưng...
- Cô bé bỗng đăm chiêu..
- Nếu chú cho cháu hết thì tiền đâu chú sống, hở chú?
- Sao cháu khéo lo thế?
- Chàng mỉm cười, nụ cười đầy hiền dịu
- Chú sẽ còn cho cháu nhiều thứ nữa. Chú sắp đi xa, đầu năm tới mới trở lại nơi này, khi ấy chú sẽ tặng cháu một món quà đặc biệt.
- Ồ, thích quá! Còn cháu, cháu cũng sẽ tặng chú một món quà. Mà chú tên gì nhỉ?
- Chú là An-đéc-xen
- Chàng âu yếm nắm đôi vai gầy của cô bé - Có bao giờ cháu nghe đến tên ấy chưa? - Tên chú nghe quen lắm - Cô bé nhìn đăm đăm gương mặt trầm tư có chiếc mũi khoằm của chàng.
- Chú có phải là thợ mộc không?
- Không phải! - An-đéc-xen mỉm cười lắc đầu.
- Thợ may? - Cũng không.
- Hay chú là bác sĩ?
- Ô, không phải đâu. Thế này này... Chàng đưa ngón tay trỏ viết viết vào không khí, vẻ hơi đùa cợt.
- A! Cô bé reo lên - Cháu hiểu rồi, chú làm nghề bán bút. An-đéc-xen chỉ tủm tĩm cười. Chàng thấy yêu cô bé quá. Em khiến chàng, một nhà văn thề suốt đời gắn bó với tuổi thơ, nhớ đến thời thơ ấu của mình và thành phố Ô-đen-sơ cổ kính, nơi tuổi thơ của chàng êm ả trôi qua. Là con một trong một gia đình nên dù cha chỉ là một bác thợ giày nghèo, cậu bé An-đéc-xen hầu như chẳng phải mó tay đến bất cứ một việc gì ngoài mỗi việc là mơ mộng liên miên. Cậu bé lắm khi chỉ thích bầu bạn với chiếc cối xay già nua đứng run rẩy trên bờ sông hiền lành của thành phố quê hương... Sau đó An-đéc-xen đi du lịch đâu đó... và chàng đã quên luôn lời hứa với cô bé bán diêm. Khi về thăm lại khu phố năm nào, chàng tự trách mình đã quá mải mê với chuyên viễn du đến nỗi quên khuấy đi lời hứa với cô bé bất hạnh mà giờ này hẳn đang lang thang đâu đó với chiếc túi đựng đầy diêm. Phải mua ngay cho em một chiếc áo len, một chiếc áo lông cừu dày và thật ấm để em qua được cái lạnh khắc nghiệt của mùa đông... Và An-đéc-xen, sau những lần dò hỏi tin tức của em bé bán diêm, được ông chủ hiệu quần áo cho biết:
- Con bé chết rồi còn đâu. Ngày đầu năm ngoái người ta nhìn thấy em bé chết cóng tự lúc nào ở một góc đường giữa hai ngôi nhà. Cái chết cứng đờ của nó ngồi giữa những bao diêm, trong đó có một bao đã đốt hết nhẵn. Có lẽ nó muốn sưởi cho ấm. Có điều lạ là hai má nó vẫn hồng và miệng nó như đang mỉm cười. À này, - ông ta tiếp tục trước khuôn mặt chết lặng của An-đéc-xen - khi mang xác nó đi người ta thấy trong túi nó rơi ra vật gì giống như một chiếc quản bút làm bằng những bao diêm. Hẳn nó để dành tặng ai, vì trên chiếc quản bút có ghi dòng chữ: tặng chú An-đéc-xen. An-đéc-xen quên khuấy món quà ông định tặng cho cô bé bán diêm. Nhưng cô bé, cô bé vẫn nhớ tới lời hứa của mình với vị khách tốt bụng của buổi tối mùa thu. Hơn nửa thế kỉ qua, hàng triệu con người trên Trái Đất đã nghe tim mình thổn thức mỗi khi đọc câu chuyện về cô bé đáng thương của văn hào Đan Mạch. Phải chăng An-đéc-xen đã viết câu chuyện ấy như một món quà dể tặng hương hồn cô bé bán diêm?
Thu gọn (-)
165 Tặng xu Tặng quà Báo cáo
 Bình luận
 
Nguyễn Thành Trương Nguyễn Thành Trương
Chủ nhật, ngày 07/10/2018 16:03:20
 Chat Online
Tôi là một trong những chiếc que diêm được cô chủ nhỏ mua về từ một tiệm tạp hóa trong thành phố. Tôi co ro trong chiếc hộp nhỏ vì hôm nay là Giáng sinh cơ mà . Tôi nghe tiếng rao bán diêm của cô chủ vang vọng mãi trên các đường phố lạnh cóng ..đầy tuyết lạnh rơi phủ. Cô bán chúng tôi đi để mang về những đồng tiền ít ỏi trang trải phần nào cuộc sống khó khăn của gia đình và bản thân. Cô chủ bán rất rẻ ,chỉ một xu cho một que diêm thế mà không ai mua chúng tôi cả .Càng về đêm ,trời càng lạnh, cô chủ chắc cũng như chúng tôi, đang co ro trong bộ áo mỏng ,rẻ tiền. Tôi nghe văng vẳng tiếng nhạc Giáng sinh, tiếng mọi người vui vẻ chúc nhau năm mới khi cô bé đi qua những con phố. Thỉnh thoảng tôi cảm thấy cô dừng chân rất lâu ở một nơi chốn nào đó. Có thể đó là một cửa hàng với những cây thông trang trí thật đẹp. Có thể đó tiếng cười vui vẻ của một gia đình nào đó trogn thật ấm cúng và đầy đủ với gà tây,rượu và bánh trái ...Cô chủ có vẻ như đói lắm rồi, cô nép vào những tòa nhà để nép mình trước những cơn gió lạnh. Cô bật cháy chúng tôi, từng que diêm một. Khi đến lượt tôi thì cô bé đã ngã xuống nền tuyết giá lạnh. Trước khi vụt tắt tôi vẫn thấy trên môi cô bé hé nở một nụ cười .Nụ cười của hạnh phúc. chắc hẳn cô chủ đang mơ ..một giấc mơ đẹp trong đêm đông. ĐÊM Giáng sinh- noel an lành ...
Cuộc sống không có ước mơ thật nhạt nhẽo, mỗi que diêm là một ước mơ của một tâm hồn bé bổng và trong sáng, mỗi ánh lửa bùng cháy là chút tình thương đâu đó còn sót lại của lòng nhân. Câu chuyện kết thúc thật buồn nhưng đâu đó ta vẫn thấy một kết thúc có hậu, chắc hẳn cô bé đã nghĩ rằng mình đã về với mẹ của mình, được nép vào lòng mẹ như cô hằng mơ ước.
“Hãy biết ước mơ dù đôi khi ước mơ cũng chỉ là mơ ước, nhưng hãy cứ tiếp tục ước mơ …” đó là thông điệp đằng sau câu truyện, cô bé chết nhưng không phải một cái chết vô nghĩa, cô vẫn còn đâu đó trong suy nghĩ của những người lớn chúng ta rằng sống phải có hoài bảo, trong mọi hoàn cảnh khắc nghiệt đến như thế nào thì cũng không được bỏ cuộc hay trong những giấc mơ trẻ thơ thương xót cho một tâm hồn bé bổng không có nhiều điều kiện như mình – đó là lòng nhân ái.
0
0
05_Phan Huỳnh Anh ...
04/04/2022 08:49:10

Vào một buổi tối, khi tuyết bắt đầu rơi dày đặc, đêm nay là đêm giao thừa. Thành phố nhộn nhịp các ánh đèn màu sắc rực rỡ nổi lên chúng như đang muốn bảo tôi hãy thưởng thức một tách trà trong cửa hàng ấm cúng. Nhìn ra ngoài cửa sổ là một khung cảnh lạnh lẽo khác hẳn với chỗ tôi đang ngồi nhưng tôi cũng không quan tâm nhiều với những thứ bên ngoài bởi vì chỉ cần nhìn ra ngoài một chút thôi cũng khiến tôi cảm thấy lạnh rồi,khi tôi định quay đi thì thoáng qua một góc tối bên đường có hình bóng một người nào đó,nó khiến tôi chú ý. Và tôi thấy một cô bé bên vệ đường, trong chiếc giỏ ấy là những hộp diêm. Dường như cô bé đó đang bán diêm sao? Tôi tự hỏi trong lòng.

Tuyết dày ba tấc mà cô bé ấy chỉ mặc một chiếc áo mỏng cũ rách, để lộ những vết bầm trên đôi chân nhỏ bé. Mái tóc không được chải tết đàng hoàng,những luồng gió lạnh cứ thổi qua làm cô bé ấy run rẩy,chỉ cần nhìn thôi cũng rất đáng thương. Tôi cũng không thể để ý đến cô bé đó mãi được và tiếp tục thưởng thức ly trà cùng chiếc bánh táo nhỏ. Nhưng ánh sáng le lói ngoài cửa sổ như đang muốn thu hút tôi  nhìn lại và chúng thật sự khiến tôi chú ý,vào lúc tôi nhìn kỹ hơn qua cửa sổ để thõa cái tính tò mò của tôi về ánh sáng le lói đó thì tôi thấy cô bé ấy đã quẹt một que diêm. Hành động của cô bé khiến tôi phải suy nghĩ.Tại sao cô bé ấy lại quẹt những que diêm vốn dĩ nên được bán cho người khác?Chỉ cần quẹt một que diêm mà không bán là sẽ bị đánh,đó là suy nghĩ của tôi vì tôi thấy những vết bầm tím có thể là cô bé ấy đã bị đánh và rồi cũng chính ánh sáng nhỏ bé ấy đã làm tôi có thể thấy rõ hơn thân hình gầy rò với đôi môi sức nẻ do phải chịu lạnh hàng giờ liền. Có vẻ như cô bé ấy đang cười,bàn tay bé xíu tái nhợt đang che lại ánh lửa nhỏ để nó không tắc như đang muốn níu kéo sự ấm áp của ngọn lửa đang sưởi ấm đôi bàn tay đó cũng như hy vọng xuất hiện trong đôi mắt ấy. Nhưng một ngón gió lạnh buốt đã dập tắt đi ánh lửa hồng ấy, gương mặt tươi cười ấy cũng không còn nữa. Tôi cứ nghĩ cô bé ấy đã bỏ cuộc và chấp nhận cái rét đêm giao thừa. Không tôi đã lầm, cô bé ấy đã quẹt thêm que diêm thứ hai, vẫn khuôn mặt tươi cười ấy. Nhìn cô bé cười tôi cũng cảm thấy hạnh phúc theo nhưng cái khung cảnh này lại khiến tôi càng thêm đau lòng. Ánh lửa cũng lâu hơn khi không còn cơn gió lạnh buốt thổi qua,tuyết đã rơi đầy trên tay cô bé ấy cùng với ánh sáng cũng dần dần nhỏ lại.Cơ thể co rúm vì lạnh trông thật đáng thương,cuối cùng thì que diêm thứ hai đã tắt nhưng khuôn mặt vẫn tươi cười và lập tức quẹt que diêm thứ ba, ánh lửa lại nổi lên như thể cô bé ấy không muốn chấp nhận sự thật cái giá rét của mùa đông. Tôi nghĩ cô bé ấy đang lừa dối bản thân rằng ngọn lửa ấy sẽ không bao giờ tắt. Nhưng sự thật đó chỉ là ngọn lửa nhỏ bé từ một que diêm rồi cũng sẽ sớm tàn. Que diêm thứ ba đã tắt, tôi cũng cảm thấy trong lòng mình day dứt một thứ gì đó không thể tả được thành lời. Ánh lửa ấy lại một lần nữa soi rọi màn đêm u tối, tôi đã thấy cô bé đã khóc, giọt nước mắt lăng dài trên má xuống cằm, cô bé ấy đang nhớ về quá khứ đau buồn hay chỉ là đang khóc vì ánh lửa quá nhỏ bé? Tôi đã rất băng khoăng khi cô bé khóc, khung cảnh buồn bã và lạnh lẽo đến lạ thường. Cô bé ấy đang nói gì đó, qua khẩu hình miệng tôi có thể thấy rằng cô bé ấy nói:” Bà ơi! Bà đừng bỏ cháu! Cho cháu theo với!Cháu van bà, bà xin Thượng đế chí nhân cho cháu về với bà! Bà đã hứa là sẽ không bao giờ bỏ cháu....!” Tôi đã chết lặng trước những thứ vừa sảy ra. Khi ánh lửa dần nhỏ lại cũng như những điều hạnh phúc sâu trong tâm hồn nhỏ bé cũng không còn nữa,que diêm đã tắc màn đêm u tối lại bao trùm lấy cô bé. Tôi cũng không muốn chứng kiến hiện thực này nữa. Tôi đội mũ, bước ra khỏi cửa tiệm mà không nhìn lại. Tôi ra trung tâm thành phố nơi có cây thông noel to lớn, tôi nhìn những ánh đèn và tụi nhỏ nô đùa bên gia đình, những hộp quà, kẹo táo đỏ, nụ cười hạnh phúc làm tôi day dứt vô cùng. Tôi trở về nhà và trăn trở cả một đêm rằng tôi phải giúp đỡ cô bé đáng thương ấy,nhưng sáng hôm sau điều tôi muốn làm ấy cũng không làm được nữa. Tôi xuống phố, thấy mọi người vây quanh thứ gì đó tôi đã nhìn lại nơi tôi thấy cô bé ấy tối qua. Tôi đã thấy rõ cô bé hơn khi tôi xuống phố. Cô bé có một đôi má ửng hồng và đôi môi vẫn đang mỉm cười kế bên là hộp diêm đã hết,cô bé đã chết trong cái lạnh đêm giao thừa. Những người xung quanh cũng ban tán rằng cô bé đã đốt hết hộp diêm để sưởi ấm. Khuôn mặt tôi ngơ ngác, đội bảo an cũng đã đến và đẩy tôi ra. Cô bé ấy đã trút hơi thở cuối cùng vào lúc tôi quay đi mà không nhìn lại. Nếu tôi cứu cô bé ấy thì cô bé ấy đã không ra đi. Rồi một lúc sau mọi người còn công việc của mình mà đã ngó lơ và rời đi

Xã hội này thật tàn khốc. Không ai quan tâm hay để ý đến cô bé ấy. Đội bảo an cũng đã mang cô bé đi. Thượng đế đã cho hai bà cháu đoàn tụ trên thiên đàng cùng đón lấy những niềm vui đầu năm. Tôi ước rằng con người có tình cảm và quan tâm hơn thì cái chết của cô bé bán diêm đã không xảy ra.

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng bạn bè học sinh cả nước, đến LAZI, sôi động, tích cực, trải nghiệm
Câu hỏi Ngữ văn mới nhất

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo