Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Ngữ văn - Lớp 7
14/11/2020 11:59:24

Nêu cảm nghĩ của em về mái trường thân yêu

3 trả lời
Hỏi chi tiết
342
0
0
Snwn
14/11/2020 12:00:29
+5đ tặng
Đã hơn một năm trôi qua kể từ ngày em được bước chân vào mái trường THCS Nguyễn Trãi, chỉ một năm thôi nhưng em đã thực sự yêu mến ngôi trường này. Không chỉ tự hào vì trường được mang tên Nguyễn Trãi - vị danh nhân lịch sử, nhà văn hóa vĩ đại của dân tộc, mà em còn gắn bó sâu sắc với bạn bè, thầy cô và từng sự vật nơi đây.
 
Người ta thường nói: thời gian trôi như một dòng sông, nó cuốn đi hết những kỉ niệm rồi chôn vùi xuống đáy sông sâu thẳm. Nhưng đối với em, những hình ảnh quen thuộc như cây phượng già, cái cột bóng rổ trên sân trường hay những chùm hoa dừa cạn ven hành lang đã được cất kĩ vào trong một ngăn khóa riêng mang tên “tuổi thơ” mà em sẽ mang theo suốt cuộc đời. Giờ đây, trong tiết trời cuối thu se lạnh, hoa đang tàn dần theo từng ngọn gió mùa đông bắc, nhưng những hình ảnh tươi đẹp về sân trường sẽ còn đọng mãi trong trái tim em.
 
Và hình ảnh sân trường thân yêu ấy luôn gắn liền với những người bạn đáng yêu, đáng quý của em. Ở đây chúng em sống trong tình yêu thương bạn bè giống như một mái ấm gia đình vậy. Những người bạn ấy chính là người mà em có thể chia sẻ những nỗi niềm buồn vui trong cuộc sống thường ngày. Chúng em vui chơi chan hòa với nhau và giúp đỡ nhau trong mọi việc. Nhiều lúc trong tập thể lớp còn xảy ra xích mích to nhỏ, nhưng sau đó, mọi người lại tươi cười với nhau và khoác vai nhau thân mật, vui vẻ. Nhớ biết bao nhiêu những bữa tiệc trung thu, cả lớp chúng em cùng nhau bày mâm cỗ một cách say mê. Hay những lần lớp chúng em tham gia thi bóng đá, các bạn nam luôn gắng sức mình để mang về ngôi vô địch cho cả lớp. Ngoài sân, chúng em cùng nhau cổ vũ thật nhiệt tình. Tuy 2 năm liền chỉ đạt giải nhì, nhưng đối với chúng em, tình đoàn kết vẫn là quan trọng nhất, chẳng vô địch, chúng em vẫn có thể cùng nhau tận hưởng niềm vui bằng cách “chén” một chầu kem ngon lành. Vì vậy, em rất trân trọng tình bạn vô giá dưới mái trường này.
 
Bạn bè chúng em như thể người một nhà và cha mẹ trong gia đình vĩ đại ấy chính là các thầy cô. Sau này khi bước vào con đường đời không ít chông gai, thì có lẽ em sẽ nhớ da diết về những tiết học mà thầy cô đã trao ánh mắt trìu mến và tấm lòng nhiệt huyết, yêu nghề cho đám học trò nhí nhố ngày nào. Có lúc thầy cô hiền hòa ân cần bảo ban chúng em. Có khi lại nghiêm khắc uốn nắm cho chúng em nên người. Và chẳng biết tự lúc nào, những tiết học quý giá và đẹp đẽ ấy đã trở thành một phần kí ức thiêng, một hành trang quý giá của chúng em để bước vào đời. Thầy cô ơi! Công lao của thầy cô thật như trời biển. Và con hiểu rằng, cho dù có bày tỏ thế nào cũng chẳng thể hết được tấm lòng biết ơn, trân trọng của chúng con với Thầy cô.
 
Bao nhiêu đó chưa thể nói hết những gì ngôi trường thân yêu này đem lại cho chúng em. Ở đây, chúng em được chắp thêm đôi cánh ước mơ, được bước vào thế giới kì diệu mà trong bài “Cổng trường mở ra” nhà văn Lí Lan đã viết. Mai này, dù có ra trường và trưởng thành thì chúng em sẽ mãi nhớ về mái trường THCS Nguyễn Trãi yêu thương.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng ký tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
1
0
_Cưới tôi nhé_
14/11/2020 12:03:27
+4đ tặng
  Với cuộc đời mỗi người, quãng đời học sinh là tuyệt vời, trong sáng và đẹp đẽ nhất. Quãng thời gian quý báu ấy của chúng ta gắn bó với biết bao ngôi trường yêu dấu. Có người yêu ngôi trường tiểu học, có người lại nhớ mái trường mầm non. Nhưng với tôi, hơn tất cả, tôi yêu nhất mái trường cấp hai – nơi tôi đang học – đơn giản bởi chính nơi đây tôi đã và đang lưu giữ được nhiều cảm xúc thiêng liêng nhất.              Ngôi trường của tôi là một ngôi trường mới, khang trang và đẹp đẽ với những dãy nhà cao tầng được sơn màu vàng, được lợp mái tôn đỏ tươi. Từng phòng học lúc nào cũng vang lên lời giảng bài ân cần của thầy cô, tiếng phát biểu dõng dạc hay tiếng cười nói hồn nhiên, vô tư, trong sáng của những bạn học sinh. Sân trường rộng rãi, thoáng mát nhờ những hàng cây xanh tươi xào xạc lá và những cơn gió nhè nhẹ. Đây thật là nơi lí tưởng chúng tôi chơi đùa.      
       Tôi yêu lắm sân trường này. Mỗi khoảng đất, mỗi chiếc ghế đá đều in dấu những kỉ niệm của tôi về những lần đi học hay chơi đùa cùng bạn bè hay cũng có thể là những buổi dọn vệ sinh vất vả mà vui không kể xiết. Cây vẫn đứng đó, lá vẫn reo vui như ngày tôi vào lớp sáu, ngỡ ngàng nhìn khoảng sân đẹp đẽ – thứ tài sản quý báu mà bắt đầu từ ngày ấy tôi cũng được “chia phần”! Vâng, mọi thứ vẫn vẹn nguyên chỉ có chúng tôi là đang lớn lên. Thấm thoắt hơn một năm đã trôi qua, giờ tôi đã là học sinh lớp bảy… Thời gian ơi, xin hãy ngừng trôi để tôi mãi là cô học sinh trung học cơ sở, để tôi được sống mãi dưới mái trường này!  NỘI DUNG QUẢNG CÁOMgid  Vĩnh biệt rụng tóc hói đầu với sản phẩm từ thiên nhiên này Chăm Sóc Tóc  Bị bệnh tim, khó thở, đau ngực dùng ngày 4 viên này là khỏe ra Ích Tâm Khang  Bệnh tim dùng cách này không còn khó thở, đau thắt ngực, mệt mỏi Ích Tâm Khang  Tiểu đường xin đừng vội tiêm insulin, đọc ngay cách dân gian An Đường Huyết        
    Và nơi đây cũng lưu giữ bao kỉ niệm đẹp đẽ về những người thầy cô, những đứa bạn bè mà tôi yêu quý. Thầy cô của tôi luôn dịu dàng mà nghiêm khắc, hết lòng truyền lại cho tôi bao bài học quý giá. Với tôi, thầy cô như những người cha, người mẹ thứ hai dạy dỗ chúng tôi thành người. Những người bạn lại là những người đồng hành tuyệt vời luôn sát cánh bên tôi trên con đường học tập. Tất cả là những người anh, người chị, người em thân thiết và gắn bó với nhau trong một đại gia đình rộng lớn. Mỗi khi buồn bã hay thất vọng, chỉ cần nghĩ tới ánh mắt trìu mến của thầy cô, nụ cười hồn nhiên của bạn bè, tôi lại thấy lòng như ấm áp hơn. Và tôi hiểu rằng, tuy không nói ra nhưng các bạn của tôi mọi người cũng cùng chung suy nghĩ ấy.        
   Ngôi trường còn ghi dấu không thể nào phai trong tôi vì những ngày kỉ niệm tưng bừng, rộn rã ; những buổi liên hoan vui vẻ, ồn ào. Ngày khai trường, Tết Trung thu, ngày hai mươi tháng mười một… những ngày tháng tuyệt vời lần lượt trôi đi để lại trong tôi bao nuôi tiếc về hôm qua và hi vọng về những ngày phía trước. Tôi bỗng cảm thấy lòng buồn man mác. Chỉ còn hai năm nữa là tôi sẽ phải rời xa mái trường này. Tôi sẽ lại học ở những ngôi trường mới, có những thầy cô bạn bè mới… liệu những tháng ngày đẹp đẽ có được kéo dài lâu?            
 Có nhạc sĩ nào đã viết: “Tuổi thơ như áng mây, rồi sẽ mãi bay về cuối trời. Thời gian xoá những kỉ niệm dấu yêu”. Vậy thì tôi mong có thể gửi lòng mình vào nơi cuối trời ấy để mãi được sống bên mái trường cấp hai thân yêu của mình.          
   Thời gian trôi đi, tuổi thơ trôi đi như những làn sóng dập dềnh ra khơi không thể trở lại. Nhưng có một thứ mãi ở lại cùng tôi, đó chính là hình bóng mái trường cấp hai yêu dấu.
nhớ chấm mk 3đ nhé
1
0
KIm Chi Củ Cải
14/11/2020 12:16:00
+3đ tặng

Có khi nào trong một phút giây của cuộc sống bạn chợt nhớ về thời học sinh, nhớ về mái trường thân thương bạn từng học tập và rèn luyện tri thức. Đối với tôi mỗi lần đi học, mỗi lần chuẩn bị cho một kỳ thi hay đề án luận cương nào đó tôi lại nhớ, nhớ về một thời học sinh cắp sách đến trường chẳng bộn bề hay lo toan cuộc sống. Có lẽ khoảng thời gian chẳng lo lắng hay bộn bề cuộc sống nhất đó là thời tôi còn học tiểu học.

Tiểu học là kỉ niệm của những ngày đầu chập chững đến trường là lúc ba dắt tay tôi vào lớp và cùng lúc đó tôi nhận nụ cười thân thương của cô giáo. Tiểu học là những lúc tay phải thật sạch, viết nắn nót từng chữ vào vở sạch chữ đẹp chỉ sợ trong một lúc sơ ý nào đó trên vở lại là những vết bẩn mà chẳng biết từ đâu ra. Là những lúc làm toán phải dùng đến que đếm, là những tác phẩm bằng giấy dán đầy màu sắc mà đôi khi người lớn chẳng hiểu nổi tôi đang muốn thể hiện điều gì. Tất cả đều để lại trong tôi những kỉ niệm thật đẹp, những kỉ niệm mà khi đi ngang qua mái trường đó tôi vẫn mãi nhớ. Trường rộng lắm và có lẽ đối với một đứa trẻ nhỏ nhắn như tôi thì ngôi trường là cả một khoảng trời rộng mênh mông cho tôi tìm hiểu và cũng đúng như vậy tôi đã tìm hiểu những kiến thức và cách sống tại ngôi trường này 5 năm. Sự thay đổi đều trải qua từng chút một, từ lúc tôi được ba đưa đi đến ngôi trường có hôm tôi còn được nằm trọn trên bờ vai ba, cảm thấy lưng ba thật rộng và vững chắc cho tới lúc tôi tự mình đến trường mà chẳng cần ai đưa đón lâu lâu còn mang trách nhiệm dẫn các cậu nhỏ gần nhà đi học cùng, sự thay đổi là tôi mỗi ngày một lớn từ một học sinh nhỏ nhất trường cũng trở thành đàn anh đàn chị của ngôi trường này mang trên vai là chiếc khăn quàng đỏ mà từ lâu đã thân quen, là những giờ ra chơi tôi vẫn thường hay bắn bi cùng những cậu con trai, cùng chơi banh đũa với những cô bạn cùng lớp hay đôi lúc là nhảy dây lại từ lúc nào thay vào đó là những giờ ra chơi cố gắng đọc lại bài, ôn lại bài tập đã học hay tranh thủ đọc một vài trang sách, luyện viết chữ đẹp mà nhanh để khỏi phải bỡ ngỡ khi bước chân vào ngôi trường mới mang một cái tên chung là trung học cơ sở. Tất cả bạn bè đều như nhau cả đều ngây thơ, trẻ con và vui vẻ nếu có giận hờn thì hẳn cũng chẳng được bao lâu, trẻ con cũng để lại cho nhau nhiều kỉ niệm, những kỉ niệm khiến cho tôi biết được thế nào là chia tay bạn bè để đến với một lớp học mới, cho tôi biết được thế nào là sự nổ lực để ba mẹ tự hào để cô giáo luôn khen thưởng và cho đến cuối cùng ngôi trường đó sẽ cho tôi biết được năng lực bản thân đến đâu, đi đến ngôi trường nào để tiếp tục tương lai. Nhớ lại lúc đó còn nhỏ hằng ngày đều đến trường, cảm giác trường như căn nhà thứ hai vậy cơ mà không hiểu tại sao mỗi lần đi học lại mong được nghỉ đến vậy, mong rằng chẳng cần phải học để cho đến bây giờ khi đã trưởng thành rồi tôi lại tiếc, tiếc cho những ngày tháng đã qua đi mà chẳng kịp níu giữ. Ngôi trường là nền tảng cho tất cả chúng ta và nền tảng vững chắc nhất vẫn là ngôi trường tiểu học vì chính nơi đây dạy cho chúng ta biết đạo đức, dạy cho ta biết từng chữ một của tiếng Việt, đưa chúng ta từ cái dễ nhất đến cái khó nhất.

Đã đôi lần tôi thầm cảm ơn ngôi trường tiểu học này vì ngôi trường đã là nơi cho tôi những người bạn cho tôi biết thêm được nhiều thứ mà nếu không có ngôi trường tiểu học tôi cũng sẽ không học được, thầm cảm ơn tất cả những thầy cô thân yêu tại ngôi trường, các bạn có tin giáo viên dạy bạn lớp một vẫn còn nhớ đến bạn chứ? tôi thì có vì tôi từng gặp cô. Cô vẫn nhớ tôi, nói chuyện với tôi như một đứa con đã đi xa lâu ngày không gặp. Tôi yêu nơi này và mỗi lần hè về tôi lại ghé thăm ngôi trường, trường nay đã khác, hiện đại hơn xưa nhưng vẫn còn đâu đó là dấu tích của những ngày tháng ấy, ngày tháng tuổi thơ dưới mái trường tiểu học thân thương.

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng bạn bè học sinh cả nước, đến LAZI, sôi động, tích cực, trải nghiệm
Câu hỏi Ngữ văn mới nhất

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo