Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Em hãy kể kỉ niệm về con mèo nhà em

3 trả lời
Hỏi chi tiết
481
3
4
toán IQ
19/11/2020 21:56:27
+5đ tặng

Hồi bé, tôi là đứa trẻ rất yêu mến động vật, hầu như vật nuôi nào tôi cũng thích, nhưng tôi thích nhất là con mèo. Thấy tôi rất yêu thích mèo, mỗi lần qua nhà hàng xóm chơi tôi cứ nhìn chằm chằm vào con mèo, nên cha tôi mới xin về cho tôi. Tôi có một kỉ niệm rất đáng nhớ về chú mèo ấy.

Sau khi tôi có được chú mèo thuộc quyền sở hữu riêng của tôi, hằng ngày tôi cứ đùa giỡn, lúc nào cũng ôm mèo trên tay, tôi thường hay bị mẹ mắng vì cứ ôm mèo suốt, chú mèo này rất mập mạp, chú mèo vừa mới lớn, tôi dạy dỗ mèo, không được ăn vụng, không được phá phách, và đặc biệt là bắt chuột rất giỏi. Đôi khi mèo rất lười biếng, cứ ăn rồi là nhắm mắt nằm ngủ vì lúc ấy tôi đi học. Khi đi học trở về là tôi ăn cơm, cũng không quên phần cơm của mèo, ăn xong tôi lại tắm rửa cho mèo, nhìn mèo ở trong nước bộ lông xẹp xuống, chỉ thấy cái bụng no căng, trông rất đáng yêu. Tôi mân mê cái bụng xinh xinh của mèo, mèo thích nũng nịu và vuốt ve, tôi mỉm cười.

Chú mèo của tôi khá lùn, nhưng đuôi rất dài, ngoại hình rất ú, lúc nào cũng ăn, thân hình như trái đu đủ, tròn tròn mũm mĩm. Bộ lông vàng óng ánh rất bắt mắt, mèo có đôi mắt đen huyền rất tinh xảo, hàm răng trắng muốt, răng rất đều nhỏ và khít chặt, có hai chiếc răng nanh không quá nhọn, vì lúc trước cha tôi từng mài bộ răng nanh ấy để tránh làm tôi bị thương. Đôi chân được tôi cắt móng tỉ mỉ, cứ ra dài là tôi cắt trong rất gọn gàng sạch sẽ. Đôi tai lúc nào cũng hoạt động, rất nhạy bén, bộ râu thì ngắn, tôi thường vuốt mấy cọng râu ấy, cái miệng nhỏ nhỏ xinh xinh,môi hồng hồng như có ai tô son cho mèo vậy. Chú mèo của tôi rất sạch sẽ, tôi thích ôm mèo lúc ngủ mèo lúc nào cũng ngủ cạnh tôi, tôi và mèo như những người bạn thân lúc nào cũng ở cạnh nhau, tôi ôm mèo, mèo rất thích nằm trên cánh tay tôi, lúc nào cũng quấn lấy tôi hết ngày này qua ngày nọ, cứ ở cạnh tôi như thế.

Tôi vẫn còn nhớ cho tới tận bây giờ tôi không quên được. Ngày đó tôi đang bận học vì thi cuối kì, bài rất nhiều, tôi cũng rất căng thẳng, không muốn ai làm phiền, nên những ngày đó tôi cũng không quan tâm chăm sóc cho mèo nửa, tôi quên luôn mèo. Lúc tôi đang rất tập trung vào chuyện học mèo đến cạnh tôi và cứ trèo lên người tôi, như muốn được ôm, tôi bỏ mèo xuống và tiếp tục tập trung, giống như mèo biết được sự xa lánh của tôi, vẫn không bỏ cuộc cứ quấn lấy chân tôi kêu “meo, meo” cứ như vậy khiến tôi rất bực, tôi nghĩ nó đang làm phiền tôi, tôi phát cáu, nỗi giận và lở tay đá nó văng ra xa, nó kêu rất lớn, ngừ ngừ với tôi và nằm một chỗ ở đó, chắc nó đã bị thương, tôi cũng không quan tâm, tôi lại chú tâm vào việc học. Sau khi học xong tôi mới nhớ lúc nãy tôi đã làm mèo bị thương, tôi nhìn xung quanh không thấy nó, tôi đi tìm ở góc bếp, ở phòng khách cũng không thấy, tôi thấy cái đuôi nó đưa ra thì ra là nằm ở dưới bàn. Tôi đưa tay sờ vào mèo, mèo ngừ lại tôi, dường như nó rất giận vì tôi đã làm nó bị thương. Nó bỏ chạy trốn tránh tôi, tôi ngây người và ngồi khóc cảm giác rất xa lạ, tôi cảm thấy vô cùng có lỗi với mèo. Tôi không quan tâm bỏ rơi mèo và còn làm bị thương mèo. Tôi ngồi một lúc rồi thấy có cái gì dựa vào chân mình tôi quay qua thấy mèo đang nũng nịu với tôi. Tôi ôm mèo lên, xoa lại vết thương mà tôi đã gây ra, lấy dầu sức cho mèo. Tôi cảm thấy có lỗi vô cùng, tôi cứ tưởng mèo sẽ sợ tôi và xa lánh tôi. Mèo là con vật rất nghe lời chủ, tôi và mèo lại như vậy rất thân thiết.

Chú mèo là bạn thân của tôi, tôi rất yêu mến nó, rất sợ mất nó. Mèo là người bạn bên tôi lúc vui buồn, sắn sàng ở cạnh tôi không bao giờ xa lánh tôi, tôi rất nhớ mèo. Tôi hứa sẽ không để mèo bị thương nữa. Tôi sẽ mãi là người chủ yêu mèo, chăm sóc cho mèo, con vật thông minh.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
1
3
Đỗ Dũng
19/11/2020 21:59:50
+4đ tặng

Mỗi lần nghe tiếng mèo kêu, lòng tôi lại rộn rã tưng bừng. Một hôm, mẹ tôi mang một con mèo con về để nuôi khiến những kỉ niệm giữa tôi với con mèo Mi Mi dường như lại ùa về trong tâm trí tôi. Và khắc sâu trong lòng tôi nhất đó là kỉ niệm tôi đổ tôi cho Mi Mi làm vỡ chiếc lọ hoa quý.

Hồi ấy, nhân ngày sinh nhật tôi mẹ tặng cho tôi một chú mèo con. Nhìn thật non lướt nhưng xinh xắn dễ thương. Tôi chẳng hiểu mẹ tôi tặng tôi món quà này để làm gì và dần tôi mới hiểu. Chú mèo cứ thế lớn lên theo năm tháng, chú càng lớn càng ra dáng anh dũng, oai phong. Chú có thân mũm mĩn dài như một chiếc phích con. Cái đầu Mi Mi tròn như nắm tay trẻ em. Đặc biệt hơn, đôi mắt chú long lanh to tròn như hai hòn bi ve, lúc thì mở to tròn, lúc thì lim dim, đôi mắt ấy vào ban đêm sáng như viên pha lê. Đôi tay chú lúc nào cũng vểnh để nghe ngóng. Ấn tượng nhất vẫn là bộ ria dài nhọn như chùm kim bạc bé nhỏ. Chú có bốn chân nhỏ rất nhanh nhẹn, dưới những móng viết sắc là một miếng thịt cứng dày như miếng đệm nên Mi Mi đi rất nhẹ nhàng. Mi Mi chung sống với tôi từ nhỏ nên nó yêu thương và rất quý mến tôi. Nó ngoan ngoãn và luôn chơi đùa với tôi.

Nhờ món quà quý giá này của mẹ mà tôi mới hiểu thấm thía được ý mẹ muốn truyền đạt cho tôi. Mẹ muốn tôi phải biết yêu thương con vật, phải biết quý trọng mọi thứ và mẹ muốn tôi tự hoàn thiện mình hơn. Tôi và Mi Mi cứ thế lớn lên và gắn bó gần gũi với nhau cùng với những kỉ niệm đẹp đẽ trong sáng nhưng cũng không ít niềm vui nỗi buồn. Tuy vậy tôi vẫn nhớ nhất là lúc tôi đổ tội cho Mi Mi và cũng là lúc tôi không được nhìn thấy Mi Mi nữa. Hôm ấy, vào một buổi sáng chủ nhật, mẹ tôi bảo tôi ở nhà dọn dẹp nhà cửa. Tôi nghe mẹ và tung tăng cầm chổi lau dọn. Mi Mi cũng vậy, thấy tôi bận rộn nó cũng quấn quýt bên chân tôi dụi đầu vào chân tôi như nũng nịu. Tôi vừa lau vừa vui chơi, đùa giỡn với chú. Chú cứ đứng bên tôi cào nhẹ vào chân tôi như muốn chơi đùa tiếp. Tôi để chiếc khăn trên bàn và cúi xuống bế nó ngồi trên bàn. Tôi vừa lau vừa đùa giỡn, chẳng may tôi vô tình đẩy chiếc lọ hoa rơi xuống đất một tiếng ” choang” vang lên. Tôi nhìn mà sợ hãi, mặt tôi tái lại khi nhìn thấy những mảnh vỡ trên nền nhà tôi lẩm bẩm:

- Đây…. đây…. chẳng phải là….

Đúng lúc đó, mẹ tôi chạy tới. Mẹ tôi hỏi.

- Có chuyện gì hả con?

Nhìn mẹ xem, nét mặt mẹ lúc này tự nhiên rúm lại như rất tức giận, phải rồi, cái lọ hoa ấy là đồ cổ rất quý hiếm và rất đắt và khó có thể tìm được chiếc bình nào đẹp như thế. Vả lại, đó là cái bình mà ông nội đã để lại cho bố tôi trước khi qua đời. Mẹ tôi hốt hoảng hỏi?

- Ai làm vỡ cái bình này.

Tôi run run nhặt những mảnh vỡ, người run cầm cập, lúc này tôi chẳng biết trả lời mẹ như thế nào? và nếu trả lời mẹ sẽ đánh tôi mất. Tôi nhìn mẹ rồi nhìn con mèo đang ngồi trên bàn, miệng tôi liền lẩm bẩm.

- Dạ… mẹ… Mi Mi làm vỡ ạ!

Trời ơi! tại sao tôi lại nói vậy! Mi Mi có làm gì đâu, nó không có tôi mà. Mẹ tôi chằm chằm nhìn vào chú, mẹ nhìn cái chổi quật vào người nó mấy phát. Nó cứ rên lên “meo meo” và ngơ ngác nhìn tôi như muốn hỏi tôi, tại sao mẹ chị lại đánh em. Tôi thương nó quá nhưng biết làm thế nào? Tôi khóc nức nở xin mẹ đừng đánh Mi Mi nữa, tội nghiệp cho nó. Dường như nó đã hiểu chuyện và không kêu nữa, nó cứ đưa cặp mắt chừng chừng nhìn vào tôi. Giờ đây, nó không nhìn tôi với ánh mắt âu yếm, nũng nịu nữa mà bây giờ nó muốn nhìn tôi như muốn trách tôi tại sao lại đổ tội cho nó. Buổi sáng ấy cuối cùng cũng trôi qua, mọi việc lại diễn ra bình thường. Chỉ tôi và Mi Mi là khóc, nó không theo tôi nữa, nó cứ nằm im trong góc nhà. Tôi cũng đau lắm, thương nó nhiều lắm, tất cả là tại tôi mà, tôi làm vỡ bình hoa đó mà. Nhưng phải làm sao đây, tôi đã lỡ nói ra rồi, và tôi cũng không có lòng dũng cảm để nhận lỗi. Tôi mong chuyện này qua nhanh và tôi và Mi Mi lại thân mật như trước. Bỗng nhiên, từ sân tiếng chó sủa kêu vang, tiếng mèo kêu. Trời, đó là bác mua chó mèo, bác đến đây làm gì. Mẹ tôi bảo vào bắt Mi Mi, tôi sững người, nhìn bác ấy tiến đến chỗ mèo bế nó đi, tại sao tôi không chạy đến mà ôm nó. Tại sao chân tôi không đi được. Tôi cứ đứng yên, đôi chân tôi như bị đóng chặt trên đá vậy. Mi Mi cũng thế, nó cứ nằm im để bác ấy bắt. Tôi bỗng òa lên khóc và van xin mẹ đừng bán nó đi. mẹ tôi vẫn kiên quyết bán chú, mà nói:

- Bán nó đi, để lại nuôi làm gì để nó phá hoại à?

Tôi vẫn năn nỉ mẹ. Tôi nhìn Mi Mi vẫn ánh mắt ấy nói cứ nhìn tôi như muốn mắng, muốn trách tôi. Nhưng tất cả đều đã quá muộn quá, bác bắt Mi Mi vào lồng rồi ngồi lên xe máy đi, bóng Mi Mi xa dần xa dần rồi mắt hẳn. Tôi như gục ngã xuống, bầu trời như tối sầm lại đổ lên đầu tôi vậy. Lúc này, tôi như một xác chết không hồn.

Rồi năm tháng cứ thế trôi qua, mọi người trong gia đình không ai còn nhớ đến chuyện đó cả, nhưng tôi vẫn nhớ mãi chuyện đó với một tâm trạng vô cùng ân hận, đau đớn. Tôi quyết định đặt con mèo mới mua này tên là Mi Mi để bù đắp những mất mát và Mi Mi tôi yêu quý đã phải chịu.Tôi tự hứa sẽ chăm sóc thật tốt cho con mèo Mi Mi mới này và sẽ không bao giờ lừa gạt nó

1
1
Lâm
19/11/2020 23:29:16
+3đ tặng
Có một dạo, xóm tôi rộ lên nạn bắt mèo. Những con mèo gầy trơ xương như của bà Phương, mà còn bị chúng nó câu bắt huống chi con Đen nhà tôi vừa béo, vừa đẹp, lại là giông mèo quý thì không thoát khỏi. Con Đen mất rồi nhưng con Mướp vẫn còn. Tôi tưởng con Mướp từ nay sẽ được ung dung vào ổ.
Chuyện đó xảy ra cách đây nhiều năm nhưng tôi vẫn còn nhớ rất rõ. Hồi ấy nhà tôi có nuôi một con mèo. Theo hình dáng bên ngoài nên tôi đặt tên nó là Mướp. Mướp có bộ lông vằn vện như hể, đôi mắt sáng quắc trông rất dữ dằn nhưng kì thực, nó là một con mèo rất hiền lành. Nó thường lủi thủi một mình, không thích ai bế ẵm, mà nó cũng chẳng thích gây chuyện với mấy con mèo hàng xóm. Bữa ăn, tôi chỉ xẻn cho nó một tí cơm và mấy cọng rau. Nhưng, nó cũng chẳng kêu la, xin xỏ thêm. Có những trưa tôi nhìn thấy nó nằm sưởi nắng ngoài sân. Đôi mắt lim dim, một con bướm đậu bên tai nó cũng chẳng thèm đuổi. Tôi cứ nghĩ nó là con mèo lười nên chẳng bao giờ quan tâm đến nó. Thời gian cứ bình thản trôi như nó vốn có. Rồi một hôm, Mướp bỏ đi ba ngày. Tôi cũng chẳng cần biết nó đi đâu, làm gì. Ngày thứ tư thì nó về, gầy sọp đi một nửa. Nhưng nó đã có bụng. Rồi thì nó đẻ, nó đẻ con. Bốn con mèo chưa đủ lông. Đỏ hon hỏn. Duy có một con trông còn cứng cáp nhưng xem chừng yếu ớt lắm, khó sống nổi. Mẹ tôi gói ba con kia lại, chép miệng tiếc rẻ: “Thôi, đành vứt đi vậy”. Mướp cố giữ lại con cuối, nó ấp con vào lòng, liếm hết mình mẩy con mèo con đang thoi thóp thở. Nhưng, cái việc làm đó dường như là tuyệt vọng. Mẹ tôi gói nốt con kia vào rồi chôn ra sau vườn. Hôm đó, Mướp bỏ ăn, nó kêu gào suốt. Đến đêm, tôi vẫn còn nghe tiếng gào đứt ruột của nó. Anh cả nói: “Chắc nó nhớ con, tội nghiệp”. Từ dạo ấy, tôi bắt đầu chú ý đến nó hơn và từ dạo ấy, nó càng trở nên lầm lũi hơn. Nó chỉ quanh quẩn ở xó bếp nhưng không bao giờ ăn vụng. Mỗi bữa, tôi cho nó thêm một miếng thịt nhưng nó chỉ nhấm mấy cọng rau rồi lại bỏ ra ngoài vườn cào cào như lục tìm cái gì đó.
Tháng ba, nhà tôi có thêm một con mèo nữa. Đó là một con mèo cái đen tuyền trông rất thích mắt. Khác với con mèo Mướp, nó thường dụi đầu vào lòng hoặc quanh quẩn bên người để được âu yếm vuốt ve. Nó hay gâysự với mấy con mèo hàng xóm rồi đánh nhau, có khi chảy cả máu. Bữa ăn, nó thường lân la sang chỗ con Mướp để ăn tranh. Cứ mỗi lần như thế, con Mướp lại quay lại rồi lặng lẽ ra khỏi bếp. Rồi, cũng như Mướp, con Đen có chửa. Vì được cả nhà chăm sóc nên nó “mẹ tròn, con vuông”. Mẹ con con Đen ở trong một cái ổ rơm cạnh cánh cửa bếp. Mỗi lần con Đen liếm láp âu yếm lũ mèo con, tôi lại thấy con Mướp đứng khép nép sau cánh cửa, nhìn với vẻ thèm thuồng. Một lần, con Đen ra ngoài sân sưởi nắng, con Mướp liền khẽ vào ổ, lén chăm sóc bọn mèo con. Nhưng khi nó đang tận hưởng sự mặn mòi của tình mẫu tử thì con Đen xuất hiện. Mướp hốt hoảng nhảy vọt ra khỏi ổ rồi lao vút qua cửa sổ. Con Đen xù lông, mắt long lên vì tức giận nhưng rồi sau vài phút, nó lại dịu đi và vào ổ cho lũ mèo con bú.
Có một dạo, xóm tôi rộ lên nạn bắt mèo. Những con mèo gầy trơ xương như của bà Phương, mà còn bị chúng nó câu bắt huống chi con Đen nhà tôi vừa béo, vừa đẹp, lại là giông mèo quý thì không thoát khỏi. Con Đen mất rồi nhưng con Mướp vẫn còn. Tôi tưởng con Mướp từ nay sẽ được ung dung vào ổ. Thì bỗng một hôm, mẹ tuyên bố với cả nhà:
Lũ mèo con giờ đã mở mắt, có thể ăn cơm được, phiên chợ tới sẽ đem bán. Tôi giật mình, phần thì tiếc vì tôi vô'n quý mèo con, phần thì thấy tội cho con Mướp. Tôi cố năn nỉ nhưng không thay đổi được quyết định của mẹ. Ngày mẹ đem lũ mèo con đi bán, con Mướp lăn lộn khắp nhà. Nó lại kêu lại thét, lần này còn dữ dội hơn lần trước. Tôi cũng thương nó lắm. Mấy hôm sau, không thấy nó đâu nữa. Không biết nó có bị bắt không? Hay nó đi xa nên bị lạc? Hay bão thế này, nó đã bị cây đè chết rồi? Mướp ơi!

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư