Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Em hãy kể lại lời tâm sự của 1 dòng sông bị ô nhiễm

Em hãy kể lại lời tâm sự của 1 dòng sông bị ô nhiễm

2 Xem trả lời
Hỏi chi tiết
500
1
0
Esther
23/11/2020 21:07:46
+5đ tặng

Tôi nhớ trước kia khi còn khỏe mạnh, dòng sinh lực trong cơ thể tuôn trào giúp tôi có thể đi đến bất cứ nơi nào mình muốn. Tôi len lách đến mọi ngóc ngách của sự sống. Ở đó tôi được mọi người đón chào nồng nhiệt.

Tôi có một mái tóc dài óng ả với hàng nghìn bông hoa đua nhau nở vào mỗi dịp xuân về. Mùi hương lan tỏa khắp nơi khiến cho từng đàn ong bé xíu nhấp nhô trong các khóm hoa, các nàng bướm xinh đẹp với đôi cánh đầy màu sắc tung tăng dạo chơi khắp nơi. Khi đó, mọi sinh vật từ khắp nơi đổ về đây sinh sống. Rái cá, hải ly, chuột nước, gà nước cùng nhiều loài cá khác nhau đã tạo cho cuộc sống của tôi thêm màu sắc. Họ nô đùa trên cơ thể, vui buồn cùng tôi. Họ tung tăng bơi lội trong dòng sinh lực mãnh liệt trào dâng.

Bầy gấu hàng ngày đều đến uống nước và bắt cá. Chúng cảm thấy khỏe mạnh khi được thưởng thức làn nước ngọt lịm, trong veo và mát mẻ. Mẹ thiên nhiên đã ban tặng cho tôi một cơ thể tuyệt đẹp với những sợi nước hùng mạnh. Dòng nước nhỏ từ khắp nơi đổ về mang theo nhiều niềm vui mới. Chúng kể cho nhau nghe các câu chuyện mà mẹ thiên nhiên đã tạo ra, về những điều lý thú ơ nơi mà chúng đã đi qua. Các cô gái với mái tóc xõa dài trên làn nước trong mát, ca những bài hát ca ngợi về tôi. Những đứa trẻ nô đùa trong làn nước, vài chiếc thuyền nhỏ với ngư dân đang tung tấm lưới lớn trên mặt nước tạo ra nốt nhạc tươi vui của cuộc sống.

Từ đây, tôi mang dòng sinh lực mãnh liệt của mình đến với mọi nơi, nơi những hạt lúa chín vàng trên các cánh đồng lúa, những hạt ngô vàng óng phơi trên ánh nắng vàng. Tôi nuôi sống từ thế hệ này sang thế hệ khác. Những hàng cây xanh tươi cùng con người khỏe mạnh, đầy ắp những ước mơ cứ thế ra đời.

Giờ thì sao, tôi đã mất đi tất cả. Mái tóc dài óng ả giờ đầy ắp rác, thân cây khô héo mục nát. Đau đớn hơn, túi nilon đầy màu sắc hàng ngày trôi lơ lửng trên người tôi. Những mảnh chai lọ, thậm chí là xác chết của một vài vật nuôi trôi nổi bốc mùi hôi thối. Những bông hoa xinh đẹp giờ héo tàn, ủ rũ rồi biến mất. Người tôi bẩn đến mức không thể nào tin.

Cơ thể tôi bốc mùi hôi thối, dòng nước đen ngòm với vô số thứ bẩn thỉu. Các sinh vật một thời gắn bó với tôi giờ chẳng còn lại mấy. Một số không thể nào chịu đựng được đã bỏ đi nơi khác, một số khác ở lại bám trụ với nơi này. Nhưng cũng chẳng được bao lâu vì cuối cùng họ cũng sẽ cất bước ra đi bỏ lại tôi với một cơ thể yếu ớt, bệnh tật. Các nguồn nước giờ cũng chẳng thèm đến với tôi. Họ bỏ đi với một con sông khác, một số khác thì bị biến mất vì khô hạn.

Bây giờ, những dòng sông xưa đều rơi vào tình trạng như tôi, bị đối xử thậm tệ. Thay vào đó là các dòng nước bẩn đầy chất độc hại từ các nhà máy, thuốc nhuộm, hóa chất. Thậm chí, cánh đồng lúa với chất diệt cỏ, thuốc bảo vệ thực vật liên tục đổ vào người tôi cả ngày lẫn đêm. Mùi của chúng thật khó chịu. Chúng khiến bầu không khí trở nên ngột ngạt làm tôi chẳng thể nào thở được. Bầy cá chết hàng loạt, xác của chúng nổi trên mặt nước. Mắt chúng mở trong như oán trách tại sao tôi lại làm điều đó với chúng. Mái tóc đen óng ả của các thiếu nữ cũng rời xa tôi. Dòng nước nuôi dưỡng cánh đồng cũng bị chặn bởi các thớ đất rắn chắc. Tiếng nô đùa của lũ trẻ giờ đã mất. Tất cả đã đi vào dĩ vãng xa xôi. Con người mắc phải các căn bệnh khi uống nước của tôi. Họ xa lánh, rời bỏ tôi.

Những hàng cây xanh tươi hai bên bờ giờ chẳng còn giữ được dáng vấp như xưa. Chúng ủ rũ héo tàn, màu lá đen thẫm vàng vọt chẳng khác nào một người bệnh. Các cây thì thầm với tôi những tiếng yếu ớt, bệnh hoạn. Họ không thể chịu đựng được lâu hơn nữa.

Mẹ thiên nhiên không còn đủ sức để có thể giúp tôi vượt qua những tháng ngày đáng sợ này. Tôi cảm thấy khó thở, lồng ngực như muốn vỡ ra vì đau nhói. Giọt nước mắt tuôn trào vì cay đắng. Mũi tôi ngứa rang lên vì mùi hôi thối bốc lên từ chính cơ thể. Đầu tôi ngứa vì rác bẩn. Tôi đang hấp hối từng ngày. Tôi đã làm gì nên tội mà phải gánh chịu hậu quả như thế này? Hãy cứu lấy tôi, cứu lấy những gì đã mất dù chỉ là một hành động vô cùng nhỏ. Làm ơn!

Một hành động nhỏ nhưng có ý nghĩa cũng đủ để bạn giúp đỡ các dòng sông đang bị ô nhiễm nặng trở về với những tháng ngày hạnh phúc nhất. Dòng sông đang kêu gào thảm thiết vì những hành động vô ý thức, lãng phí và thiếu kiến thức của chúng ta...

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
1
0
CAT Creater
26/11/2020 18:27:13
+4đ tặng

Tôi may mắn là một trong những người con của sông mẹ Thái Bình. Với tên gọi thân thuộc sông Gùa, tôi được người dân ở đây yêu thương hết mực, vì tôi là một người bạn gần gũi thân thiết đem lại những lợi ích vô cùng thiết thực cho người dân Thanh Hà từ bao đời nay. Nhưng hiện nay, tôi đang phải đối mặt với một thực trạng đầy bi ai, phải chịu nỗi đau cả về thể xác lẫn tinh thần.

Nhớ ngày nào, ở đây ai cũng yêu quý tôi. Tôi là nơi để mọi người thư giãn, thưởng thức vẻ đẹp trong mát, hiền hòa. Tôi thấy rất tự hào về bản thân bởi từ khi lọt lòng, tôi đã sở hữu một nước da đẹp, xanh trong đầy quyến rũ. Lúc này bên tôi có rất nhiều bạn bè đến tụ họp, nhộn nhịp vô cùng. Sáng sớm, các cô, các bà đã cùng nhau giặt quần áo nói chuyện rôm rả cả một khoảng sông. Rồi cả những chiếc thuyền nhỏ qua sông đưa các bạn học sinh đi học. Thỉnh thoảng có làn gió lướt qua là những nàng tre duyên dáng rủ mái tóc óng mượt xuống say đắm nhìn tôi. Đến trưa cũng nhộn nhịp không kém, đã đến giờ những chiếc thuyền đưa các bạn học sinh đi học về. Họ hỏi nhau bài vở, về lớp, về trường rôm rả. Các bác nông dân dắt những chú trâu béo tròn ra rửa chân tay. Chiều về còn đông vui hơn. Sau khi cho trâu ăn trên đê, các cậu bé mục đồng buộc trâu rồi thi nhau nhảy xuống tắm. Chúng khen tôi mát, tôi vui lắm. Nghĩ lại thấy hạnh phúc biết bao! Nhưng giờ đây mở mắt nhìn lại xung quanh thì đó chỉ còn là quá khứ đã lùi vào dĩ vãng.

Giờ đây, đời sống nâng cao, kinh tế ngày càng phát triển hơn. Vì vậy, chính tôi cũng có sự "thay đổi" lớn. Đầu tiên là tôi phải hứng chịu nước thải tuôn ra "như thác" từ những kênh rạch nhỏ. Chúng mang màu đen ngòm, bẩn thỉu vậy mà lại muốn được ở, lưu lại chỗ tôi. Chúng muốn tôi cũng như chúng sao? Không chỉ là nước thải thôi đâu, hằng ngày có rất nhiều rác thải sinh hoạt và công nghiệp đóng thành bao vứt thẳng vào tôi không chút do dự, thương tiếc. Ngày qua ngày, nước cũng không thể ra gặp biển mà cứ ứ đọng, tắc nghẽn lại, khó lòng trôi chảy. Đúng như đã dự đoán, giờ đây, làn da xanh trong của tôi đã ngả màu xám đục ngàu và người tôi thì nồng nặc mùi hôi thối. Đêm đêm, tôi cứ lặng lẽ nằm suy nghĩ: Có những lúc tôi muốn cất giọng thật lớn gọi mẹ tôi... Những tháng ngày hạnh phúc đâu rồi? Toàn những thứ bẩn thỉu nhất dồn hết, đẩy hết lên người tôi. Chính vì vậy mà người tôi cứ ngứa liên tục, lên hột đỏ tấy khắp người. Cũng vì giờ đây tôi đã khác nhiều không còn vẻ đẹp xanh trong xưa mà mọi người đã bỏ quên tôi, xa lánh tôi. Sông thưa vắng dần, không ai dám bước chân tới gần tôi, họ tỏ ra e ngại kỳ thị tôi. Rồi cả những đứa trẻ chăn trâu thân thiết với tôi như những người bạn giờ cũng đâu rồi. Nếu có vô tình đi qua thì cứ nhăn mặt, che miệng, chạy qua thật nhanh. Và cũng không còn con thuyền độc mộc đánh cá ven sông. Cá, tôm ở bên tôi cũng đã chết cả rồi. Tất cả là do nguồn nước bẩn thỉu, thuốc trừ sâu dư thừa... Giờ tôi buồn lắm, cô đơn lắm, tôi thấy mình vô tích sự quá, chẳng làm được gì có ích cho con người. Tôi chỉ thấy bớt đau khổ khi đón nhận những cơn mưa rào như vừa được tắm rửa sạch sẽ, trôi dội đi hết những thứ bẩn thỉu bám trên mình. Nhưng khi ánh nắng vàng phủ đầy trên người thì những mùi hôi thối lại được thể làm tôi bốc mùi, khó chịu vô cùng.

Trong tôi luôn nhen nhóm niềm hy vọng một ngày nào đó không xa, những đội thanh niên tình nguyện sẽ chú ý đến tôi, giúp tôi được trở về làm tôi của ngày xưa. Mong sao ngày đó đến thật nhanh. Một con sông như tôi đem lại bao lợi ích: bầu không khí trong lành, nguồn thủy sản cá tôm, nguồn nước sạch... Vậy mà chỉ vì lợi ích trước mắt của con người đã khiến tôi ra nông nỗi này, đồng thời chính con người cũng mất đi cảnh quan đẹp, nguồn lợi phong phú. Chẳng phải con người cần xem xét lại thái độ sống của chính mình hay sao?

Mong các bạn hãy nhìn lại bản thân để làm giúp tôi cùng nhiều bạn sông khác được trở lại là chính mình.

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k
Gửi câu hỏi
×