1.Mênh mang giữa đất với trời
Khúc ca lúa chín lả lơi óng vàng
Dệt lên tình khúc bậc thang
Âm vang, hùng vĩ bản làng quê hương.
Giai điệu cuộc sống vô thường
Giải lụa lượn sóng ruộng nương trổ cờ
Bao la rừng núi dệt thơ
Nét đẹp kỳ vĩ sững sờ nhân gian
Đan xen đồi núi xếp làn
Nhấp nhô gọi gió núi ngàn khoe duyên
Khác chi cảnh vật thần tiên
Kỳ quan thắng cảnh vùng miền cước sơn !
2.Người ta nói họ chung tình
Còn ta chẳng đặng xoắn mình bên nhau
Chẳng cần duyên nợ trầu cau
Ngày đêm sớm tối yêu nhau trọn đời
Tình ta mãi chẳng xa rời
Thân ta xoắn xít buông lơi sao đành
Đắm mình trong tán lá xanh
Kệ cho trời đất tỵ ganh dỗi hờn
Kệ họ bàn tán bông lơn
Kệ họ nói mát khinh nhờn vô duyên
Kệ cho họ thấy mắt phiền
Kệ cho họ bảo kẻ điên si tình
Giữa trong trời đất đôi mình
Thanh thiên bạch nhật trao tình ái ân
Đôi ta ca mãi khúc xuân
Tình ta mãi thắm tuyệt trần nhân gian !