Thầy cô là những người lái đò thầm lặng đưa chúng ta đến bến bờ tri thức
Cuộc đời của mỗi chúng ta chắc chắn sẽ không thể phát triển, chắc chắn sẽ vô ích nếu như không có sự nuôi dưỡng và giáo dục. Hình ảnh người thầy, cô giáo đã xuất hiện trong chúng ta ngay từ những ngày ta bắt đầu tập đọc, tập viết. Có ai thử tưởng tượng đến hình ảnh những người thầy đêm đêm thao thức với ngọn đèn dò từng chữ một trên bài làm của học sinh, soạn ra những bài học, những kiến thức mới chuẩn bị cho tiết giảng của ngày hôm sau, hay tìm ra những phương pháp, cách dạy, cách học tốt nhất nhằm giúp học sinh của mình học tập tốt hơn.
Có ai nghĩ đến hình ảnh người thầy đứng trên bục giảng say sưa giảng bài, đôi mắt hướng cái nhìn trìu mến về phía học sinh của mình. Thầy cô vất vả, cực nhọc vì học trò là thế, vậy mà lắm khi chúng ta lại gây ra những điều sai trái khiến thầy cô lại phải lo lắng, bận lòng. Lắm khi chúng ta không trật tự nghe giảng, nói năng vô lễ, hành xử sai trái khiến thầy cô phải suy nghĩ, nhắc nhở. Thế nhưng, tình cảm của thầy cô đối với chúng ta cũng không vì thế mà phai nhạt, tình cảm ấy cứ mỗi ngày một nhiều hơn, đậm đà hơn.
Những tiếng gọi thiêng liêng “cha, mẹ, thầy, cô” là những tiếng gọi chứa đựng bao tình cảm thân thương và sâu sắc trong lòng ta. Cha mẹ là người đã có công sinh thành ra ta, thì thầy cô là người đã có công dạy dỗ ta. Mái trường giống như ngôi nhà thứ hai của ta, thì thầy cô cũng giống như cha mẹ thứ hai của ta vậy.