Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Viết văn kể chuyện đời thường

Viết văn kể chuyện đời thường 
 

2 trả lời
Hỏi chi tiết
251
0
0
Phú Tài
03/01/2021 18:55:02
+5đ tặng
#văn mẫu về bạn thân nhất:

Nếu có ai hỏi rằng tôi có người bạn nào thân nhất, tôi sẽ không ngần ngại trả lởi rằng: người bạn thân nhất của tôi là Diệu.

   Tôi vẫn còn nhớ như in lần đầu gặp Diệu. Hôm ấy là buổi học đầu tiên của tôi ở trường mới. Trống đánh tùng tùng một hồi dài, học sinh hối hả xếp hàng vào lớp. Còn tôi, vì vừa chuyển trường về nên chẳng biết lớp mình ở đâu. Tôi đang ngơ ngác thì bỗng nghe tiếng hỏi:
 

  - Này, bạn học lớp nào mà còn đứng đây?

   Tôi quay lại. Một cô bé tóc màu nâu, người khẳng khiu, khuôn mặt thon nhỏ và cặp mắt sáng long lanh đang chăm chú nhìn tôi. Tôi trả lời rằng tôi tìm lớp 6A. Nghe xong, bạn ấy reo lên vui vẻ:

   - Nào! Bạn hãy theo mình. Tên bạn là gì? Còn tên mình là Diệu.
 

   Nói rồi Diệu kéo tay tôi đi. Vào lớp, Diệu giới thiệu tôi với các bạn. Các bạn nhìn tôi với ánh mắt làm quen đầy thiện cảm. Trong khi đó, tôi lúng túng đỏ mặt lên vì xấu hổ.

   Qua hai tháng học cùng nhau, tôi nhận ra Diệu học rất giỏi. Những điểm 9, điểm 10 của Diệu làm cho cả lớp càng yêu mến Diệu. Với tôi, Diệu trở nên thân thiết tự khi nào không biết nữa.

   Một hôm, trời mưa rất to. Những ngả đường vào khu nhà tôi ở bị ngập hết nên tôi không thể đến lớp. Tôi bồn chồn, lòng dạ chẳng yên. Mẹ tôi an ủi:

   - Nghỉ một buổi học chẳng sao đâu con ạ! Chỉ ngày mai là nước rút thôi.

   - Nhưng hôm nay học toàn môn khó mẹ ạ !

   Tôi băn khoăn trả lời mẹ nhưng nỗi băn khoăn ấy cũng chẳng giúp gì được cho tôi.

   Khi sắp lên đèn ăn cơm tối thì Diệu xuất hiện, quần xắn cao quá gối, đầu tóc ướt rượt, tay cầm một bọc ni lông. Mẹ tôi đưa cho Diệu cái khăn. Diệu vừa lau mặt vừa nói với tôi :
 

 - Nước ngập cao ghê ! Biết bạn sốt ruột nên mình sang ngay, đem theo cả vở nữa đây. Bạn chép bài đi, chỗ nào không hiểu mình giải thích cho !

   Thì ra, thấy tôi nghỉ học, Diệu đã đến giúp. Tôi cảm động thực sự. Diệu đối với tôi chân thành và tận tâm quá !

   Sau đó khoảng một tuần, hai hôm liền Diệu không đến lớp. Tôi lấy xe đạp chạy qua mấy con đường để tới nhà Diệu. Nhà cửa trống tuềnh trống toàng. Mẹ Diệu ốm nằm thiêm thiếp trên giường. Bác cố ngồi dậy trò chuyện với tôi. Bác cho biết là Diệu đi mua thuốc. Hôm nay, tôi mới biết nhà Diệu chỉ có hai mẹ con. Bố Diệu mất đã lâu. Mẹ ốm, Diệu phải ở nhà chăm sóc mẹ. Mẹ Diệu kể rằng ngoài việc đi học, chiều nào Diệu cũng đi làm phục mẹ. Vất vả thế mà Diệu vẫn học giỏi nhất lớp. Tôi thầm phục cô bạn bé nhỏ của tôi.

   Nhìn đồ đạc đơn sơ trong nhà, tôi biết là mẹ con Diệu chẳng sung túc gì. Tôi chợt nhớ một hôm đi học về, gặp chú bé bán báo chỉ khoảng độ 7, 8 tuổi, Diệu gọi em lại rồi lục cặp lấy ra hai nghìn đồng mua tờ báo. Diệu thì thầm vào tai tôi :
 

  - Em bé này mồ côi cả cha lẫn mẹ, khổ lắm ! Mình mua giúp nó.

   Diệu ơi ! Tôi không ngờ bạn lại biết suy nghĩ sâu xa đến vậy. Trong khi tôi dùng tiền bố mẹ cho để mua quà vặt thì Diệu lại dùng những đồng tiền mồ hôi nước mắt của mình vào những việc có ích như thế. Diệu đã giúp tôi thấm thía thêm nhiều điều lắm. Đi với Diệu, bao giờ tôi cũng thấy mình nhỏ bé, dù tôi cao hơn bạn ấy nửa cái đầu.

   Mùa hè đã đến, tôi theo bố mẹ lên thành phố. Chia tay Diệu, tôi thấy mắt cay cay. Xa nhau ba tháng, tôi sẽ nhớ Diệu lắm đấy. Lúc chia tay, Diệu đưa cho tôi một bọc ổi to tướng và dặn:

   - Nga cầm lên làm quà cho các bạn trên ấy. Nhớ viết thư cho mình nhé!

   Chúng tôi cầm tay nhau mãi không muốn rời.

   Tôi nhìn theo cái bóng gầy gầy, mảnh khảnh của Diệu khuất dần sau triền dốc mà lòng thấy nao nao. Tạm biệt cô bạn thân nhất của tôi! Hết hè, chúng mình lại gặp nhau, Diệu nhé!

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
1
0
Utlover
03/01/2021 19:10:35
+4đ tặng
Ngươì mẹ của em:

Trước kia, em từng là một cô bé bướng bỉnh, cứng đầu, chính vì sự bướng bỉnh của mình em đã khiến cho mẹ buồn rất nhiều. Kỉ niệm ngày hôm ấy em không thể nào quên.

    Gia đình em sống ở vùng ngoại thành, cả bố và mẹ em đều ở nhà trồng rau và chăn nuôi. Gia đình em tuy không khó khăn về tài chính những còn phải thường xuyên chu cấp cho hai chị gái đi học ở thành phố nên cũng không khá giả. Năm em học lớp bốn, em luôn ao ước có một chiếc xe đạp để đi học. Nhưng vì nhà em cách trường không xa nên mẹ nói rằng chưa thực sự cần thiết nên không mua cho em. Đến khi lên lớp năm, các bạn trong xóm đều đã có xe để đi học, em nhìn các bạn có xe mới để đi mà thấy khao khát lắm. Có lần em đã nói lại với mẹ về vấn đề mua xe nhưng mẹ vẫn không đồng ý. Hôm nào em cũng đi bộ một mình đến trường, có khi đi nhờ được xe các bạn. Nhưng em thực sự muốn có một chiếc xe cho riêng mình.

    Một buổi trưa khi em đi học về, vừa đến cổng đã thấy mặt mẹ vui tươi, mẹ nói với em:

    - Con có xe đạp rồi nhé, bố con để ở trong nhà ấy, con vào trong đấy mà ngắm xe đi!

    Lúc đó em reo lên vui mừng thích thú, thật không ngờ mẹ nói không mua nhưng lại lén đi mua để tạo bất ngờ cho mình đây. Em chạy vội vào trong nhà để xem chiếc xe mới yêu quý của mình. Nhưng khi nhìn thấy xe em thất vọng vô cùng. Trước mặt em là một chiếc xe đạp mi ni màu xanh đã cũ, thậm chí lớp sơn còn bị bong tróc, trông thật xấu xí. Em nhận ra đấy chính là chiếc xe đạp của chị Quỳnh con nhà bác Hoa. Lúc thấy em về, bố cũng vui vẻ khoe:

    - Con gái có thích xe này không? Nghe bố kể là con thích có xe đạp nên bác Hoa đã tặng lại con đấy, bác nói giờ chị Quỳnh đi học đại học rồi nên không dùng đến nữa. Bố cũng sửa lại cả buổi sáng nay đấy, xe đi êm lắm con ạ!

    Lúc đó, em cứ đứng im, mặt thẫn thờ nhìn chiếc xe đạp cũ. Thứ em muốn là một chiếc xe mới, em không thích chiếc xe này chút nào. Vừa lúc đó mẹ bước vào. Chắc bố mẹ đã nhận ra được nét mặt em nên mẹ hỏi lại:

    - Sao đấy con? Con không thích à?

    Trong lúc ấm ức vì không có xe mới em đã ngồi thụp xuống gào lên khóc. Em vừa khóc vừa nói:

    - Bố mẹ chẳng thương con gì cả. Con chỉ muốn có xe đạp mới thôi. Con không muốn dùng đồ cũ của chị Quỳnh đâu!

    Nghe vậy mẹ đã ngồi xuống dỗ dành:

    - Thôi nào con, giờ bố mẹ vẫn chưa có tiền mua xe cho con, tháng này cả hai chị phải đóng học phí nên bố mẹ cũng chưa để dành được. Con đi tạm xe này, đến bao giờ có tiền mẹ mua xe mới cho. Đây này, con xem xe đi êm lắm nhé!

    Em không quan tâm những lí do mẹ nói, em vùng vằng bỏ đi, vừa khóc vừa chạy ra ngoài ngõ. Trong lúc chạy em vẫn nghe thấy tiếng gọi với cua bố mẹ nhưng em vẫn chạy một mạch ra ngồi ở bờ đê. Em ngồi khóc ầm lên ở đó, trưa em cũng không về nhà ăn cơm. Em ngồi ở đó và tiếng đồng hồ, nhưng khi suy nghĩ lại em thấy mình đã đòi hỏi quá nhiều, bố mẹ đã vất vả nuôi mấy đứa ăn học mà giờ em lại có thái độ như vậy. Em nghĩ mình sẽ về xin lỗi bố mẹ và đi chiếc xe đạp cũ đó. Đến chiều tối em mới về đến nhà, mâm cơm vẫn còn đậy sẵn ở đó. Mẹ từ trong nhà bước ra với thái độ bình thường, mẹ không quát mắng gì em. Mẹ nói:

    - Về rồi hả con, chắc đói lắm đúng không? Mẹ vẫn phần cơm cho con ở trên bàn đấy, con vào mà ăn.

    Lúc ấy em không đủ can đảm nói lời xin lỗi, chỉ gật đầu lẳng lặng ra phía bàn ăn ngồi ăn cơm. Em vừa ăn cơm vừa sụt sùi nước mắt. Mẹ thấy vậy liền ra ôm em vào lòng, mẹ nói trong nghẹ ngào:

    - Mẹ xin lỗi vì không thể mua cho con một chiếc xe đạp mới. Con đã rất ngoan, học rất chăm chỉ vậy mà bố mẹ không thưởng được gì cho con. Mẹ hứa khi nào có tiền mẹ mua xe mới cho nhá!

    Lúc ấy em mới thực sự òa khóc, em ôm lấy mẹ chặt hơn, em nói với mẹ:

    - Mẹ ơi, con mới là người cần xin lỗi. Bố mẹ đã vất vả nuôi mấy chị em ăn học vậy mà con không hiểu cho bố mẹ. Con không cần mua xe mới nữa, con đi xe chị Quỳnh cũng được!

    Cứ như vậy, hai mẹ con ôm nhau khóc. Lúc sau mẹ an ủi em, nhắc em ăn cơm kẻo đói. Ăn xong em đã mang chiếc xe ra ngoài sân thử đi. Quả nhiên như lời bố nói, xe cũ nhưng đi êm thật. Em vừa nhìn ra phía mẹ vẫy tay, em thấy được nụ cười hạnh phúc trên môi mẹ. Vậy mà chỉ vì sự bướng bỉnh của mình mà trưa nay em đã khiến mẹ buồn.

    Em trân trọng chiếc xe đạp ấy lắm – chiếc xe chứa đựng bao tình thương yêu, quan tâm của bố mẹ dành cho em. Từ lần đó em luôn tự nhủ không bao giờ được phép làm cho bố mẹ buồn lòng nữa.

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo