Người vào coi thì nhiều, có kẻ còn trả giá rốt ráo, nhưng đến lúc đặt cọc thì biến không tăm tích. Đến nỗi sau một thời gian rao bán, Huệ đành hủy bỏ ý định.
Nhà có hai cha con nên khi cha mất, cảnh nhà thật quạnh hiu. Sau bốn chín ngày của cha, cây mai chiếu thủy bỗng nhiên chết khô đến gần sát gốc. Cả cây xoài cũng có vẻ đang chết dần dần.
Chú Bảy, bạn cha, tới thắp nhang cho cha, bảo: “Chắc hồi đám tang không ai cột cho mấy cây này miếng vải trắng, nên giờ tụi nó muốn đi theo cha con luôn”. Chiều đó, Huệ xách xô nước ra tưới vào gốc xoài. Cô kéo chiếc ghế mây lại gần, ngồi xuống, sờ tay lên lớp vỏ xù xì của nó, lẩm bẩm:
“Mày đừng chết khi tao còn ở cái nhà này nghe xoài”. Rồi cô cầm kéo ra cắt cây mai chiếu thủy tới sát gốc, ngậm ngùi: “Ráng sống lại ở với tao nghe mai”.
Đùng một cái, hai ba bữa sau, có tiếng chuông cổng reo từng hồi dài, đầy vẻ sốt ruột. Một phụ nữ có vẻ sang cả, hỏi Huệ ngay khi cô hé cổng: “Tôi nghe nói nhà này bán phải không?”.
Huệ bán nhà cho bà chủ tiệm vàng với giá cao hơn giá cô định bán rất nhiều. Đầu tiên, Huệ chỉ nói thách để bà ta bỏ đi. Người gì hách dịch thấy ghét.
Vô nhà chê bai đủ thứ, nói sẽ đập bỏ hết để xây mới hết. Đã mua được nhà đâu mà chê tùm lum? Huệ nóng máu, tính mở miệng mời bà ta ra khỏi nhà, nhưng rồi cố nuốt cục tức xuống họng, nín thinh. Tuy nhiên khi bà ta hỏi giá, cục tức của Huệ lại trồi lên.
Cô thản nhiên nâng giá để rồi chưng hửng khi bà ta mở túi xách, lấy ra một cọc tiền: “Thôi được. Nhà quá mắc so với giá thị trường, nhưng tôi sẽ mua. Cô làm giấy nhận cọc đi”.
Ngôi nhà trệt, mái ngói âm dương, có võng treo đu đưa dưới gốc cây hoàng hậu từ đó trở thành quá khứ. Khi giao nhà, Huệ chỉ đem theo duy nhất chậu mai chiếu thủy mà sự sống chỉ còn khoảng một tấc cao.
Cô đặt nó trên khoảng sân nhỏ xinh trước phòng thờ, nơi đôi mắt cha từ di ảnh có thể nhìn thấy nó hằng ngày. Cô mua thêm chậu hoa ngâu nhỏ để bên cạnh. Khi còn sống, cha chỉ uống trà với hoa ngâu tự ướp.
Vừa tưới nước cho hai chậu hoa, Huệ vừa nói chuyện rì rầm: “Giờ tao chỉ còn tụi bay thôi đó. Ráng sống tốt rồi ra hoa cho cha con tao ngắm, nghe không?”. Chậu ngâu có vẻ nghe lời, ra hoa liên tục.
Cây mai chiếu thủy, sau bao ngày tháng rụt rè, cũng đã vươn lên mấy nhánh non bé bỏng. Hôm nhìn thấy mấy tược non, Huệ vui rớt nước mắt.
Tối đó, Huệ hái mấy chùm hoa ngâu, pha trà, đặt trên bàn thờ của cha kèm thêm đĩa bánh đậu xanh: “Cha coi nè, cây mai chiếu thủy sống lại rồi”. Không hiểu sao, Huệ có cảm giác ấm áp lan tỏa xung quanh.
Có thể vì mùi nhang trầm nhè nhẹ phảng phất trong không gian chăng? Huệ như sống lại khoảnh khắc ở nhà cũ. Rồi chợt như bừng tỉnh, cô lắc đầu, lầm bầm: “Bán rồi thì thôi đi. Nhớ nhung gì nữa?”. Cô tưới thêm gáo nước vào hai chậu cây rồi bỏ vô nhà.
Nói thôi, nhưng không hiểu sao hôm sau, trên đường đi làm về, Huệ lại chạy xe một hơi tới con đường dẫn về nhà cũ. Cách khoảng vài trăm mét, chỗ chợ nhỏ, Huệ ngừng xe bên một sạp vệ đường, nơi cô vẫn ghé mua trái cây.
Chị bán hàng đang tay cân, tay gói cho khách, vui vẻ nói theo quán tính: “Mua cam đi cô. Cam bữa nay ngọt lắm”. Rồi ngửng đầu, chị kêu lên khi nhìn thấy Huệ: “Ủa em. Lâu dữ mới thấy ghé. Đi đâu mới về hả?”. Huệ cười: “Dạ. Em dọn nhà qua chỗ khác rồi chị. Bữa nay có việc ghé ngang thôi”.
Mua cam xong, Huệ tần ngần một lúc trước khi chạy xe rề rề về phía nhà cũ. Thì mình ngó chút thôi, có gì mà ngại? Cô tự dỗ mình.
Nhưng nhà cũ đã biến đâu mất rồi. Cánh cổng gỗ xanh có giàn hoa giấy trắng tím lòa xòa, cây xoài từng xum xuê trái vươn ra khỏi cổng cũng biến mất. Thay vào đó là cánh cổng inox mở rộng, phía trong sân đặt hai con sư tử đá mắt gườm gườm nhìn ra đường.
Huệ giương mắt nhìn tòa nhà nhiều tầng to nghễu nghện có tấm bảng đèn xanh đỏ nhấp nháy: Hotel Hoàng Gia. Người Huệ chênh chao, tim hẫng như đập hụt một nhịp. Họng khô cháy.
Cô dựng xe trước quán cà phê vỉa hè xéo góc, bước lên thềm kéo ghế ngồi. Cô chủ quán reo lên: “A, chị Huệ. Chị đi đâu mà ghé đây? Lâu dữ”. Bưng ly cà phê ra cho Huệ, chủ quán tự nhiên kéo ghế ngồi cạnh: “Nhà chị giờ thay đổi ghê chưa?”.
Ừ. Huệ biết bà chủ khách sạn cũng là chủ tiệm vàng mà. Cái kiểu hách dịch, khinh người của bả, Huệ cũng biết luôn.
Cô chủ quán cà phê kể lể: “Trời ơi, bả tới lui chỗ này hàng tỉ lần mà không hề liếc con mắt nhìn chung quanh đâu nghen chị. Anh Minh sửa xe ngồi dưới gốc cây kế nhà chị hồi xưa đó cũng bị bả cho người đuổi, không cho làm, nói ảnh hưởng bộ mặt khách sạn của bả...”.
Tối đó, khi lên lầu thắp nhang cho cha, Huệ thủ thỉ: “Cha có đi chơi, đừng thèm ghé qua nhà cũ của mình nghe cha. Ghé là buồn đó.
Nó không còn xíu gì gợi nhớ ngôi nhà của mình hồi xưa đâu cha. Nó thấy ghét lắm...”. Trong ảnh, đôi mắt cha nhìn Huệ thật bình thản. Như thể cha nói: “Mình hết duyên với ngôi nhà đó rồi thì thôi, con bận lòng làm gì?”.
Mùi hoa ngâu thoang thoảng ngoài sân nhắc Huệ pha một bình trà. Rồi cô lúi húi mở túi cói to đùng chở về lúc chiều lôi ra một chậu cây.
Cô chủ quán cà phê nói: “Bữa bả cho phá cổng, chặt giàn bông giấy, em chạy qua lấy mấy nhánh gốc về găm, giờ nở đẹp lắm chị. Em tặng chị một chậu nè”...
phân tích nhân vật huệ trong vb trên
viết đủ các đoạn MB-TB-KB
Bằng cách nhấp vào Đăng nhập, bạn đồng ý Chính sách bảo mật và Điều khoản sử dụng của chúng tôi. Nếu đây không phải máy tính của bạn, để đảm bảo an toàn, hãy sử dụng Cửa sổ riêng tư (Tab ẩn danh) để đăng nhập (New Private Window / New Incognito Window).
Mở bài:
Trong tác phẩm "Nhà cũ" của Nguyễn Thi, nhân vật Huệ là một cô gái mang trong mình những cảm xúc sâu lắng, những nỗi niềm day dứt về quá khứ và sự thay đổi không thể tránh khỏi trong cuộc sống. Cuộc sống của Huệ gắn liền với ngôi nhà cũ, nơi mà cô đã sống cùng cha cho đến khi cha qua đời. Đặc biệt, qua hình ảnh Huệ và những hành động của cô đối với ngôi nhà, tác giả đã khéo léo khắc họa một cách tinh tế tâm lý của nhân vật này. Huệ không chỉ là một người con trung thành với quá khứ mà còn là hình ảnh của một con người chịu sự biến đổi của thời gian, môi trường và những điều kiện ngoại cảnh.
Thân bài:
Hoàn cảnh sống và tâm trạng của Huệ:
Huệ là một cô gái sống trong cảnh nghèo khó, có một người cha đã qua đời và chỉ còn một mình trong ngôi nhà cũ. Sau cái chết của cha, ngôi nhà trở nên vắng lặng, thiếu thốn tình cảm và cũng dần xuống cấp. Cô phải bán nhà để thoát khỏi cuộc sống khó khăn, nhưng lại không thể từ bỏ được những ký ức và tình cảm gắn bó với ngôi nhà cũ, nơi chứa đựng bao nhiêu kỷ niệm với cha. Trong suốt câu chuyện, Huệ thể hiện sự tiếc nuối và luyến tiếc khi phải rời xa ngôi nhà, nơi cô đã từng gắn bó với những hình ảnh quen thuộc như cây xoài, cây mai chiếu thủy, và hoa ngâu. Điều này cho thấy Huệ là một người con rất mực yêu thương cha và lưu luyến quá khứ.
Tình cảm của Huệ đối với ngôi nhà và cha:
Dù đã quyết định bán nhà, Huệ vẫn không thể rũ bỏ được tình cảm sâu đậm dành cho nơi đây. Cô chăm sóc từng chậu cây, nói chuyện với chúng như thể chúng là người thân trong gia đình. Mỗi khi nhìn thấy cây mai chiếu thủy, cây xoài hay hoa ngâu, Huệ lại nhớ về những khoảnh khắc bên cha, những buổi chiều cha uống trà cùng hoa ngâu, hay những ngày cha chăm sóc cây cối. Cô gắn bó với ngôi nhà không chỉ vì vật chất mà bởi đó là nơi lưu giữ những ký ức đẹp đẽ, tình yêu thương vô bờ của cha dành cho cô. Thậm chí, sau khi đã bán nhà, Huệ vẫn không khỏi quay lại để nhìn ngôi nhà một lần nữa, dù đã có sự thay đổi hoàn toàn. Điều này cho thấy Huệ là một người con rất trung thành và gắn bó với quá khứ, không thể dễ dàng buông bỏ.
Cảm giác của Huệ khi chứng kiến sự thay đổi:
Khi Huệ quay lại nhà cũ, ngôi nhà đã không còn là một nơi quen thuộc nữa. Thay vào đó là một khách sạn lớn, hiện đại và xa lạ. Cây xoài xum xuê trái, giàn hoa giấy rực rỡ ngày xưa giờ đây đã biến mất. Cô cảm thấy hụt hẫng, tim như vỡ vụn khi nhìn thấy những gì mình yêu thương bị thay thế bằng một cái gì đó lạnh lẽo và thương mại. Cảm giác tiếc nuối, bức xúc và cả sự giận dữ khi thấy ngôi nhà cũ bị phá hủy hoàn toàn đã thể hiện rõ trong tâm lý của Huệ. Đặc biệt, khi Huệ nghe cô chủ quán cà phê kể về những hành động của bà chủ khách sạn (một trong những người mua nhà của Huệ), cô càng cảm thấy bức xúc hơn. Tuy nhiên, trong tâm trí Huệ, một cảm giác mâu thuẫn đã xuất hiện: cô muốn quên đi ngôi nhà cũ, nhưng cũng không thể từ bỏ được ký ức gắn bó với nơi đó.
Hành động cuối cùng và sự chấp nhận:
Mặc dù có những tiếc nuối và băn khoăn, cuối cùng Huệ cũng đã chấp nhận thực tế. Cô không còn tìm đến ngôi nhà cũ nữa, và sự thay đổi trong lòng cô cũng phần nào khiến cô thấu hiểu rằng cuộc sống không thể cứ mãi xoay quanh quá khứ. Cô tự nhủ mình không nên tiếc nuối vì những gì đã qua, đồng thời cũng không quên thể hiện lòng hiếu thảo đối với cha qua những hành động nhỏ như việc chăm sóc cây cối và đặt hoa ngâu bên bàn thờ cha. Cô cũng dần hiểu rằng mình không thể sống mãi trong ký ức và cần phải tiếp nhận sự thay đổi, dù điều đó không dễ dàng.
Kết bài:
Nhân vật Huệ trong tác phẩm "Nhà cũ" của Nguyễn Thi là hình mẫu của một con người mang trong mình sự luyến tiếc, thương nhớ và sự đấu tranh giữa quá khứ và hiện tại. Những hành động và cảm xúc của Huệ đã thể hiện rõ sự gắn bó, tình yêu thương vô bờ bến đối với cha và ngôi nhà cũ. Tuy nhiên, qua câu chuyện này, tác giả cũng muốn gửi gắm thông điệp về sự chấp nhận thay đổi và vượt qua quá khứ để tiến về phía trước. Nhân vật Huệ là hình ảnh tiêu biểu của những con người trẻ tuổi, đầy cảm xúc, nhưng cũng đủ mạnh mẽ để chấp nhận và làm chủ cuộc sống của mình.
Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi
Vui | Buồn | Bình thường |