Xưa rất là xưa, khi màu sắc của thế giới đã đựơc phân chia. Tất cả tranh cãi nhau, ai cũng cho mình là màu đẹp nhất,quan trọng nhất, hữu dụng nhất.
Xanh lá cây nói:
"Rõ ràng tớ là quan trọng nhất. Tớ là màu của sự sống,của hi vọng. Tớ được chọn cho cỏ cây, hoa lá. Không có tớ, các loài động vật sẽ chết hết. Nhìn những vùng đồng quê kia kìa, rồi các cậu sẽ thấy tớ quan trọng như thế nào."
Xanh dương cắt ngang:
"Cậu chỉ nghĩ về đất đai thôi,hãy nghĩ về bầu trời và biển cả. Nước là sự sống và đựơc tạo bởi những đám mây kia. Bầu trời tạo khoảng cách, hòa bình và sự yên tĩnh. Không có tớ, cậu chẳng là gì cả."
Màu vàng lắc đầu:
"Cả hai cậu đều nghiêm trọng quá. Tớ mang tiếng cừơi, sự hân hoan và ấm áp đến thế giới này. Mặt trời màu vàng,mặt trăng màu vàng, cả các vì sao cũng màu vàng nốt. Mỗi khi nhìn một bông hoa hướng dương như là cả thế giới đang cười. Không có tớ hả,sẽ chẳng có sự vui tươi.
Màu cam la lớn:
"Tớ là màu sắc của sức khỏe và sự mạnh mẽ. Tớ có thể hiếm nhưng quý giá,tớ tạo ra những thứ cần thiết cho con người. Tớ mang những sinh tố quan trọng nhất. Thử nghĩ về cà rốt, bí đỏ, cam, xoài, và đu đủ xem. Tớ không ở ngoài suốt ngày, nhưng khi tớ xuất hiện lúc bình minh hay hoàng hôn, vẻ đẹp của tớ hấp dẫn đến nỗi chẳng ai nghĩ đến các cậu."
Màu đỏ không chịu nổi nữa và hét to:
"Tớ mới là người đứng đầu đây nè. Tớ là máu - máu của sự sống! Tớ là màu của nguy hiểm và dũng cảm. Tớ sẵn sàng đấu tranh cho mục đích của mình. Tớ mang lửa và máu. Không có tớ, cả thế giới này sẽ trống trải như mặt trăng ấy. Tớ, màu của tình yêu nồng cháy, của hoa hồng đỏ thắm, của ngọn lửa mãnh liệt."
Màu tím đứng dậy và trịnh trọng nói:
"Tớ là màu của hoàng gia và sức mạnh. Các vị vua, thủ lĩnh hay các giám mục luôn luôn chọn tớ vì tớ là biểu tượng của quyền lực và sự khôn ngoan. Người ta không hỏi tớ! Họ chỉ lắng nghe và tuân theo."
Cuối cùng màu chàm lên tiếng, nhỏ nhẹ hơn nhưng màu khác, nhưng với sự cứng rắn hơn trong từng lời nói:
"Coi tớ đây. Tớ là màu của sự im lặng. Khó có thể nhận ra tớ,nhưng nếu không có tớ, tất cả các cậu đều trở nên nông cạn. Tớ tượng trưng cho suy nghĩ và phản xạ, lúc tảng sáng hay về chiều và màu nứơc thẳm. Các cậu cần tớ cho sự cân bằng và tương phản, trong cầu nguyện và sự hòa bình."
Và như vậy mỗi màu sắc quả quyết màu của mình là đẹp nhất. Họ tranh cãi lớn hơn và lớn hơn. Đột nhiên, một tiếng sét bất chợt vang lên. Mưa bắt đầu rơi nặng hạt. Các màu sắc rung rẩy, xích lại gần nhau để bớt sợ.
Giữa lúc sấm sét ầm ĩ, mưa lên tiếng:
"Lũ màu sắc các người thật ngu ngốc, đấu đá lẫn nhau để chứng tỏ mình nổi trội hơn những kẻ khác. Các người không biết rằng mỗi một cá thể đựoc tạo ra bởi một lý do đặc biệt, duy nhất và khác biệt ư? Hãy nắm lấy tay nhau và đến đây."
Làm theo lời của mưa, các màu sắc liên kết lại và nắm lấy tay nhau.
Mưa tiếp tục:
"Bắt đầu từ bây giờ, khi trời mua, mỗi màu sắc sẽ trải dài dọc bầu trời trong một chiếc vồng lớn để nhắc nhở các ngươi nên chung sống với nhau trong hòa bình. Cầu vồng là sự hiện diện của hi vọng cho ngày mai."
Và như vậy, cứ mỗi khi mưa tạnh, cầu vồng lại xuất hiện để nhắc chúng ta nhớ và cảm ơn đến những người khác.