Kiêu căng và tự mãn là tự lấy làm thoả mãn về những gì mình đã đạt được, mà không cần phải cố gắng hơn nữa, đồng thờ tỏ ra tự kiêu, khinh thường người khác. Người có tính kiêu căng, tự mãn là người luôn tự hào về những gì mình có, hài hòng với cuộc sống hiện tại, cho rằng mình hơn người khác, không chịu rèn luyện hay cố gắng. Người hay kiêu ngạo, tự mãn, xem thường người khác, sống thụ hưởng hơn là cống hiến, không có mục đích, khát vọng lớn lao. Cuộc sống mà tỏ ra kiêu căng, tự mãn tất sẽ rước hoạ vào thân. Chính thói kiêu căng khiến con người ta hay bất đồng với người khác, dễ dẫn đến mâu thuẫn và xung đột. Bởi tự tự mãn, con người không có mục tiêu để phấn đấu, cuộc sống thụ hưởng nhàm chán, làm hao mòn tài sản và tâm hồn. Cuộc sống không nên kiêu căng và tự mãn bởi chính nó là thuốc độc giết chết tâm hồn ta. Càng tự mãn ta càng chủ quan, càng không đề phòng. Cho đến khi bất trắc, tai ương xảy đến ta không cống đỡ nổi dễ đưa ta vào tình thế nguy nan. Chẳng ai yêu mến và tôn trọng một kẻ kiêu căng, tự mãn. Tri thức giúp ta trở nên khiêm tốn còn ngu si làm ta trở nên kiêu ngạo, tự phụ. Bởi thế, làm người chớ kiêu căng và tự mãn mà hay khiêm nhường, sống vì người khác, đừng hơn thua với nhau, luôn rèn luyện bản thân mình, xây dựng ước mơ, khát vọng lớn lao, ra sức học tập để trở thành người hữu ích, mai này đem sức mình xây dựng quê hương đất nước.