Ai trong chúng ta cũng có một gia đình đã dung dưỡng mình nên hình nên tính. Bởi vậy trong trái tim mỗi người lúc nào cũng dành những tình cảm chân phương nhất cho những người thân yêu. Có thể là tình mẹ bao la, tình cha ấm áp hay tình yêu thương sâu nặng của ông bà mà chúng ta suốt đời không thể nào quên.
Nhắc về bà có lẽ ai cũng có những người bà của riêng mình. Hình ảnh bà hiện lên với tấm lưng còng, tảo tần, chân quê, mò cua bắt ốc ngoài đồng ruộng. Hay một người bà đài các, thanh lịch trong tấm áo dài nhung – người vốn xuất thân từ vùng đất kinh kỳ ngàn năm văn hiến. Chúng ta nhớ khuôn mặt phúc hậu, nụ cười hiền từ, cùng những câu chuyện cổ tích bà vẫn thường kể khi ta còn thơ bé. Cũng có khi... bà chỉ còn lại trong miền kí ức xa xưa, người mà ta chưa một lần gặp gỡ.
Rõ ràng, những người bà trong mỗi gia đình là khác nhau nhưng tình cảm của người cháu luôn chỉ có một, chúng nồng ấm và sâu nặng vô ngần. Giống nhau bởi trên cả cha mẹ, chúng ta mang ơn của bà về ơn nghĩa sinh thành, nhờ bà sinh ra cha mẹ nên chúng ta mới có được cuộc sống ngày hôm nay.
Suốt một đời các bà lúc nào cũng dành trọn tình yêu thương cho con cháu, luôn vun vén hạnh phúc cho gia đình. Ngày còn trẻ, khi đang ở độ tuổi xuân sắc nhất, các bà phải chịu cảnh gối chiếc, cô đơn lẻ bóng vì chồng ra chiến trận, đi theo tiếng gọi của Tổ quốc. Gác lại hạnh phúc cá nhân, không một lời ca thán, những người phụ nữ mạnh mẽ ấy tiễn chồng ra tận xe lửa, vẫy tay chào cùng lời hẹn ước gặp lại nhau khi đất nước giải phóng. Nụ cười nở trên môi nhưng sao đầy chua xót, bởi miệng cười nhưng lệ đổ trong tim. Có ai chịu được cảnh chia ly, nhất là khi biết người thương của ta đang tới nơi mưa bom bão đạn, lành ít dữ nhiều.