Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Hãy kể lại một câu chuyện đã từng để lại cho em những ấn tượng đẹp đẽ về tình bạn dưới mái trường tiểu học

7 trả lời
Hỏi chi tiết
25.716
210
57
Huyền Thu
17/12/2017 20:40:04
Trong các kỷ niệm từ năm lớp một tới bây giờ, em còn nhớ mãi kỉ niệm về ngày đầu tiên chuyển đến học tại ngôi trường ............. thân yêu.
Khi chuyển nhà từ vùng quê vào đây từ năm học lớp ba, em phải rời xa trường cũ. Ngày đầu tiên đi học tại trường mới, em cảm thấy rất bỡ ngỡ vì chẳng có ai là bạn bè, thầy cô quen thuộc của em tại đây. Các tiết học dường như dài mãi không thôi. Giờ ra chơi, thấy các bạn vui chơi, chạy nhảy, nói chuyện, cười đùa vui vẻ cùng nhau em chợt cảm thấy vô cùng tủi thân và bật khóc một mình ở góc sân.
Em không để ý có một bạn nam đã tiến lại bên em từ lúc nào. Bằng giọng nói nhẹ nhàng bạn hỏi em "Bạn làm sao thế?". Đang cảm thấy cô đơn và buồn bã nên khi có người hỏi em lại càng thút thít, chẳng trả lời bạn. Bạn không bỏ đi, cũng chẳng hỏi gì thêm, chỉ tiến lại gần, quàng tay lên vai em. Thế rồi dù chưa biết bạn là ai, em đã kể hết với bạn về việc em phải theo ba mẹ chuyển nhà khiến em phải chuyển trường, làm cho em cảm thấy lạc lõng, chẳng có ai để chơi cùng. Bạn đã an ủi em, chúng em ngồi với nhau suốt giờ ra chơi, kể cho nhau nghe về chuyện của mỗi đứa. Thì ra bạn tên là Vũ Hùng và bạn học chung lớp với em. Cuối giờ học hôm đó em thấy trong lòng vui vui vì giờ đây em đã có Hùng làm bạn.
Từ đó, mỗi khi đến giờ ra chơi, chúng em lại ngồi chơi hoặc kể chuyện cho nhau nghe hay trao đổi góp ý cho nhau về cách làm bài... làm cho em quên đi sự trống trải, tủi thân và chúng em trở thành bạn thân.
Bạn đã đến bên em như một ông tiên nhỏ, với ánh mắt đen lay láy hiền dịu và nụ cười rạng rỡ, thân thiện. Bạn đã trở thành người bạn đầu tiên của em tại ngôi trường mới đến này.
Những ngày đi học tiếp theo dần trở nên đầy hứng thú, mỗi ngày em lại có thêm những người bạn mới nhưng Hùng và kỉ niệm về ngày đầu tiên ấy luôn in đậm trong tâm trí em.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
145
97
Quỳnh Anh Đỗ
21/12/2017 13:10:01

Thời thơ ấu của mỗi người là bến bờ tình yêu với biết bao nhiêu kỉ niệm. Những kỉ niệm đẹp đẽ lung linh đủ sắc màu đã ăn sâu vào trí nhớ của từng người. Đối với tôi, kỉ niệm sâu sắc nhất là ngày đầu tiên tôi bước chân vào Trường Tiểu học Đoàn Thị Điểm vì đó là ngày đầu tiên tôi được gặp người mẹ thứ hai của mình.

Khi mới qua khỏi cổng trường sơn xanh, tôi thấy sờ sợ vì bên trong có rất đông các bạn và các thầy cô giáo mới. Tôi níu chặt áo mẹ. Mẹ đang mải dỗ dành tôi thì cô xuất hiện, nhẹ nhàng, thướt tha trong bộ áo dài màu hồng phớt. Bây giờ, tôi thấy cô giống hệt một nàng tiên nhẹ nhàng bay tới. Cô cúi xuống, hỏi thăm tôi ân cần. Tôi bỗng cảm thấy mình rất tự tin, cảm giác lo sợ đã biến đâu mât. Cô tự giới thiệu với tôi tên cô là Thủy rồi dẫn tôi vào lớp.

Trong lớp, các bạn đang chơi đùa vui vẻ. Cô dẫn tôi về chỗ rồi đưa cho tôi một hộp bút màu và một tờ giấy trắng. Cô bảo: “Con hãy vẽ những gì mà con thích nhé!”. Trong bức tranh đầu tiên đó, tôi đã vẽ một cánh đồng toàn hoa cỏ và viết ở dưới là: “Tặng mẹ Thủy của con”. Cô đã rất cảm động và nói rằng cô sẽ giữ nó mãi mãi làm kỉ niệm. Tôi sẽ không bao giờ quên ánh mắt long lanh, hiền dịu của cô nhìn tôi lúc đó. Trong suốt năm năm học, tôi đã nhận được không biết bao nhiêu ánh mắt, nụ cười của các thầy cô nhưng ánh mắt cô Thủy có lẽ là bao dung, ân cần hơn tất cả. Trong suốt năm học ấy, tôi đã bao nhiêu lầm làm cô phải buồn, nhưng nhờ ánh mắt lúc thì nghiêm nghị, khi thì động viên, khích lệ mà tôi đã biết tự sửa chữa sai lầm để vươn lên. Sau này, khi tôi đã học lớp 4, lớp 5, mỗi lần gặp cô, tôi thấy ánh mắt cô vẫn dịu dàng, ân cần như ngày đầu tiên cô nhìn tôi trong ngày khai giảng năm nào.

Bây giờ, tuy đã lớn và đang học năm đầu tiên ở trường Trung học cơ sở, tôi vẫn nhớ về cô Thủy với những ánh mắt, nụ cười. Kỉ niệm về người mẹ thứ hai ấy là những kỉ niệm đẹp nhất trong thời học sinh của tôi.

102
66
Vietanh Dinh
07/06/2018 15:39:54

Tuổi thơ của em có bao nhiêu kỉ niệm đẹp dưới mái trường tiểu học. Có một câu chuyện về tình bạn mà em nhớ mãi không quên. Đó là chuyện bạn Đại giúp em khi em bị ngã xe.

Đó là một buổi sáng đẹp trời. Hôm đó chúng em được nghỉ học. Em rủ Quân đến nhà một bạn cùng lớp chơi. Đường mới làm xong . Nó rộng và vắng. Hai bên đường là những ruộng lúa xanh mơn mởn.

Trên đường, chúng em nói chuyện vui vẻ. Bỗng nhiên bạn Quân quặt tay xe, lảo đảo như diễn viên xiếc đi xe đạp trên dây. Xe đạp của bạn Quân loạng choạng như chực ngã. Em hét lên bảo bạn Quân nên cẩn thận nhưng bạn vẫn không nghe. Bạn còn hô to: " Ta là tay lái lụa đây. Các bạn hãy xem này!". Quân giơ hai tay lên cao. Như là một nhà leo núi khi chinh phục được đỉnh cao . Thật là " siêu" . Xe đi được vài vòng thì "rầm". Cả xe và người lao xuống mương. Người và xe đè nên nhau bê bết bùn. Em và Quân đang loay hoay cố gượng dậy. Ngay lúc ấy, Đại đi đâu về. Thấy chuyện. Đại nhanh thoăn thoắt như một con sóc, bạn dựng xe, bằng động tác mau lẹ bạn kéo em và Quân lên bờ thoát khỏi vũng bùn thối và nhơ kia. Quân mếu máo: "Tớ bị gãy chân mất. Đau quá!" Đại thấy vậy dìu Quân lên xe và lai bạn đến trạm xá. Còn em vất vả mới lôi được cái xe về nhà. Rất may hôm ấy, Quân chỉ sai khớp nhẹ. Còn em thì ê ẩm cả người.Tối hôm đó mẹ em đã gọi diện đến Đại để cảm ơn bạn. Hôm sau, em khoe chuyện với thầy. Thầy khen Đại là một học sinh có lòng tốt biết giúp đỡ bạn khi gặp hoạn nạn. Từ đó, tình bạn chúng em gắn bó keo sơn với nhau.

Chuyện này tuy nhỏ, nhưng em nhớ mãi . Việc làm của Đại đã để lại cho em bài học quý về tình bạn khi gặp nạn. Đại đúng là người bạn tốt của em.

37
50
NoName.485655
25/05/2019 15:52:57
Với tuổi học trò, ai cũng có cái nao nao của buổi tựu trường. Với tôi thì lần đầu tiên tôi đến với mái trường tiểu học là một kỉ niệm đẹp nhất. Bao niềm vui, sự hãnh diện và cả sự rụt rè bỡ ngỡ cứ xen lẫn trong tôi với nhũng ấn tượng sẽ đọng lại mãi trong lòng.
Ngày đầu tiên đến trường – đó là một ngày nắng ấm, khí trời dìu dịu êm ái , theo sự thông báo của nhà trường , tôi đã chuẩn bị đủ tất cả mọi thứ nào là quần áo, giày dép, tập sách…. Nhưng lòng tôi vẫn cứ xôn xao khó tả. Bởi trước mắt tôi lúc này là một khung trời mới: bạn bè, thầy cô, trường lớp… đều mới tinh. Trong những năm trước, tôi vẫn là một đứa bé quấn quanh chân mẹ. Giờ đây mái trừơng quá đỗi xa lạ với những hàng cây, ghế đá,.. xa xa những bậc phụ huynh cùng bè bạn đang đứng khắp sân.
Năm nay, tôi đã bước chân vào ngưỡng cửa cấp một - một chân trời hoàn toàn mới lạ. Ngôi trường tôi học năm nay rất khang trang, và không gian thoáng đãng..Từ cổng trường là một hàng cây me già rợp bóng mát dẫn lối vào các dãy phòng học ba tầng uy nghi, đẹp đẽ . Nào là hàng cây, phòng học, cột cờ ….tất cả đều dập vào mắt tôi, khiến lòng không thể nén lại được cảm xúc ngỡ ngàng , bao niềm vui sướng và tôi đã thốt lên: “Ôi! Ngôi trường đẹp quá!”.
Chúng tôi, các em lớp 1 cũng như anh chị lớp lớn hơn được phân công về các lớp. Tôi thầm ước sao cho mình có thể học chung với một số người bạn chung xóm. Tiếc thay, lớp tôi học hoàn toàn là bạn lạ. “Nhưng dần rồi mình cũng sẽ quen với những bạn ấy thôi” - Tôi tự an ủi mình như thế. Sau mấy phút bỡ ngỡ ban đầu, tôi thấy cô giáo chủ nhiệm bước vào. Dáng đi, hình ảnh của cô làm cho tôi gợi nhớ về hình ảnh người mẹ hiền hiện vẫn còn đang đứng ngoài cổng. Vẫn một dáng người thon thả, đôi mắt hìên lành, mái tóc đen dài.. Chính hình ảnh có của cô đã làm cho tôi phần nào bớt đi sự lo lắng vì xung quanh tôi toàn là bạn lạ. Lởi đầu tiên cô nói với chúng tôi là những lời dạy bảo ân cần về ý thức và trách nhiệm đối với bản thân, trường, lớp, trong học tập và rèn luyện trong năm học đầu tiên của ngưỡng cửa cấp một.Tôi nghĩ đó là bài học đầu tiên mà tôi có thể có được ở ngôi trường mới này..
Ấn tượng nhất trong tôi là ngày khai giảng. Trong trang phục là một bộ dòđồng phục áo trắng tinh cùng váy xanh, tôi ra dáng là một học sinh thực sự. Tôi vừa thèn thẹn vừa cảm thấy mình như trưởng thành hơn. Tiếng trống khai trường do thầy hiệu trưởng gióng lên vang xa và âm thanh đó như lưu vào trong tôi một cảm xúc xao xuyến, lạ lùng. Tôi biết là từ hôm nay tôi hoà nhập vào một môi trường mới.
Tôi được học trong một ngôi trường có bề dày thành tích và truyền thống dạy học - Trường Tiểu học Trần Quang Diệu, bản thân tôi có biết bao nhiêu niềm vui sướng và lòng tự hào và có xen lẫn một vài nỗi lo sợ . Nhưng điều quan trọng trong tôi lúc này, tôi hứa sẽ quyết tâm học tập và rèn luyện sao cho xứng đáng với truyền thống của nhà trường.
Với bao nhiêu diều suy nghĩ trong tôi , có cả niềm vui xen lẩn niềm kiêu hảnh và cả sự thẹn thùng bỡ ngỡ và một chút lo lắng…. Bấy nhiêu cảm xúc của những ngày đầu tiên đó dưới mái trường tiểu học chắc chắn sẽ đọng lại mãi trong lòng tôi như một dấu ấn không thể phai mờ
56
42
Mint Girl
26/05/2019 15:54:32
Tình bạn là một trong những điều quan trọng nhất đối với mỗi người. Nó đi cùng ta qua nhiều năm tháng và ngày hôm nay, khi đã trưởng thành, em mới cảm nhận được hết những giá trị của tình bạn đã mang lại cho mỗi chúng ta. Với em thì tình bạn đẹp nhất chính là tình bạn của thời học sinh bởi khi ấy, chúng ta chỉ là những đứa trẻ ngây thơ, không chút tạp niệm và không có bất cứ điều gì ảnh hưởng tới tình bạn. Khi ấy, chúng ta thận thiết với nhau bởi tình cảm thực sự xuất phát từ chính trái tim của mình mà không hề toan tính. Và em cũng có rất nhiều những kỉ niệm khó quên với Linh- người bạn thân trong suốt những năm đi học của mình.
Linh cùng em là hai người bạn thân với nhau từ khi còn học lớp bốn. lúc nào hai đứa cùng đi cùng nhau trên khắp mọi nẻo đường, cùng đi học, cùng đi ăn quà, thậm chí là cùng nhau trốn bố mẹ để đi chơi. Và có lẽ gây ấn tượng nhất trong em là có lần chúng em đã cùng nhau đi chơi, tụ tập ở nhà một người bạn cả ngày cùng với hai người bạn khác cùng bàn. Buổi sáng, em và Linh cùng nhau đi chung một chiếc xe đạp, mỗi người phụ trách mang một thứ đồ đi cùng: em thì mang khoai lang, Linh mang bột mỳ. Tới nơi hai người bạn kia đã tới đó từ trước, chúng em cùng nhau bật đĩa nhạc mới mua và tập nhảy theo những nhóm nhảy trên màn hình và thu âm những ca khúc mà chúng em đã hát theo. Có thể nói là vui biết chừng nào, bởi có đôi khi bản thân chúng ta cũng có những điều mà chúng ta muốn làm nhưng không thể, chỉ khi có những người bạn thân ở cạnh mình, có cùng những ý nghĩ với mình thì tình cảm ấy suy nghĩ ấy mới được thể hiện hết tất cả.
Hát hò xong, tất cả cùng nhau nấu ăn. Chỉ là những đứa trẻ nên tất cả cùng làm những món ăn đơn giản như: khoai lang tẩm bột và bánh đa cùng tương ớt. những món ăn đó đã giúp mấy đứa trẻ gần nhau hơn và đó là lần đầu tiên chúng em đã cùng nhau nói lên ước mơ của mình. Những ước mơ tuy giản dị nhưng không phải lúc nào cũng nói cùng với cha mẹ mà chỉ có thể tâm sự cùng với những người bạn. và cho tới tận bây giờ, có người đã đi theo đúng suy nghĩ của mình lúc đó cũng có những người không theo con đường ấy nhưng mỗi lần nhớ lại em vẫn luôn cảm thấy xúc động.
Tình bạn đẹp nhất là khi mà chúng ta luôn có xuất phát điểm từ chính trái tim và tấm lòng của mình. Theo thời gian, con người sẽ dần lớn lên nhưng những kỉ niệm của chúng ta thì vẫn còn mãi cho tới tận bây giờ. Bởi thế cho nên chúng ta ai cũng nên học cách nâng niu những kỉ niệm để có thể không hối hận vì đã để thời gian trôi qua một cách nhanh chóng.
22
19
~Hàn Phong Linh~
08/07/2020 13:13:17
các bạn viết văn hay quá ko giống mik
huhuhhuhuuh!!!!
 
Fisherman The
Sai ngôi kể hết trơn rồi , kể lại của người khác chứ ko phải của mình
Huyền Trang
Mình thấy hay mà
11
35

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm
Trắc nghiệm Tiếng Việt Lớp 5 mới nhất

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư