Sáng nào cũng thế, khi chín tiếng trống trường của chú Lâm bảo vệ vang lên, những tiếng reo từ các lớp học vang dội. Học sinh từ các lớp học ùa ra, ào ra sân trường. Đàn chim sẻ vụt bay cao lên ngọn bàng rồi bay lên các mái ngói xung quanh sân trường.
Khu sân trường nơi học sinh lớp một, lớp hai vui chơi là nơi đông nhất. Dây kéo co đứt rồi được nối lại, các cô cậu học trò ngã rồi lại đứng lên, vừa kéo vừa reo. Học sinh lóp ba hoặc đá bóng, hoặc đuổi nhau bắt làm tù binh, bắt làm ngựa thật sôi nổi, ồn ào. Học sinh lớp bổn, lớp năm thì đá cầu, đánh cầu lông… Có bạn học sinh kéo nhau, đuối nhau phá đám các cuộc chơi, xông vào cướp quả cầu nơi các nữ sinh lóp bốn nhảy dây, chơi cầu lông. Bạn nào cũng mặt mày ửng đỏ, trán, tóc tai và mặt mũi ướt đẫm mồ hôi. Tiếng cãi nhau chí choé. Tiếng gọi, tiếng vỗ tay, tiếng chân người chạy nhảy tạo nên bao âm thanh hỗn độn.
Khi tiếng trống báo hiệu hết giờ ra chơi vang lên, tất cả học sinh các lóp xếp hàng đi vào lóp, các thầy, cô giáo từ văn phòng đi ra. Sân trường lại trở nên yên tĩnh. Bầy chim sẻ “lách cha lách chách” từ các mái nhà, ngọn bàng lại sà xuống sân trường.
Giờ ra chơi ở trường em hôm nào cũng đông vui và ồn ào như hội. Em đang tập đá cầu để nhập cuộc chơi với bạn Quỳnh, bạn Tam… Các bạn ấy vẫn cười em là con “Thỏ đế”.