Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Kể một câu chuyện kỉ niệm ngây ngô, buồn cười

kể một câu chuyện: mng chọn 1 trong những tình huống này, mình đang cần gấp, cám ơn mng

*Kỉ niệm ngây ngô, buồn cười (1)Nhận nhầm mẹ (khi đi siêu thị/ đi chợ Tết…)

                   (2) Bị “vồ ếch” khi đi chơi công viên

                   (3) Tự cắt tóc cho mình

                 *Kỉ niệm với một người bạn hàng xóm:

                   (1)Đánh bạn làm bạn gãy một cái răng

                   (2)Chia tay người bạn duy nhất trong xóm chịu chơi với mình.

                   (3)Người bạn mới

                 *Kỉ niệm buồn

                   (1) Một trận ốm nhớ đời

                   (2) Mất người thân

3 trả lời
Hỏi chi tiết
138
2
0
Nguyễn Nguyễn
09/08/2021 12:55:41
+5đ tặng

Mỗi người trong chúng ta, ai cũng có cho riêng mình một quá khứ, và quá khứ sẽ đầy ắp những kỉ niệm khó quên. Đó có thể là kỉ niệm cùng bạn bè, đó có thể là kỉ niệm bên thầy cô và còn có những kỉ niệm bên gia đình, những người thân yêu ruột thịt của mình. Tôi cũng có rất nhiều kỉ niệm, đặc biệt, một kỉ niệm đầy sâu sắc với tôi là ngày cùng anh Hai đi thi đại học.

 Anh Hai tôi là một người trầm tính, ít nói, anh học không quá giỏi nhưng bù lại là sự chăm chỉ, cần cù. Năm đó, anh lên 12 và dự thi tốt nghiệp, sau đó anh đăng ký thi vào hai trường là Đại học Ngoại ngữ Huế và Đại học Bách Khoa Đà Nẵng. Những ngày tháng miệt mài bên sách vở cùng với áp lực của việc thi cử khiến anh tôi gầy hẳn. Vì bố mẹ phải đi làm kiếm tiền hàng ngày, tôi thì còn nhỏ cũng chẳng giúp được việc gì to lớn, anh phải một mình dọn dẹp rồi chuẩn bị bữa ăn cho cả nhà, lúc rảnh rỗi mới có thời gian học. Mỗi tối, anh Hai thức khuya học bài đến 2 giờ sáng mới đi ngủ. Tôi rất khâm phục sự kiên trì và cố gắng đó của anh và xem anh như một thần tượng của mình vậy.

 

 

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
0
0
Trần Hà
09/08/2021 12:57:25
+4đ tặng

Ở đời mỗi con người đều có những người bạn để chia sẻ với nhau những niềm vui và nỗi buồn, có bạn mình cảm thấy hạnh phúc và yêu đời hơn. Tôi có rất nhiều những người bạn tốt và vui tính nhưng trong số những người bạn tốt đó tôi đã tìm được người bạn tri kỉ của mình đó là bạn Nhật Linh.

Nhật Linh trạc tuổi tôi, cao lớn hơn tôi chút. Cô ý là một cô bạn xinh đẹp. Nhật Linh có làn da trắng nón nà, mái tóc đen dài và mượt, đôi mắt to và tròn. Dáng cô ý cao như dáng của các người mẫu vậy, đôi chân thì thon nhỏ đi lúc nào cũng thướt tha thanh thoát. Tôi thường hay trêu bạn ý một người mẫu trong tương lai cô ấy thường đắp lại tôi với ánh mắt trìu mến và miệng cười rất xịnh.

Nhật Linh mới chuyển trường đến đây và cơ duyên làm sao bạn ý đã vào học lớp tôi. Vì công việc của bố bạn ý nên bạn phải chuyển từ một trường rất danh tiếng qua học trường tôi một trường rất là bình thường. Thành tích học của bạn ý lúc nào cũng xếp đầu trường luôn.

Bạn ý mới vào lớp tôi mà tôi đã chơi được với bạn ý vì bạn ý rất hiền lành dễ thương và rất dễ gần nữa. Nhật Linh học rất giỏi nhưng chẳng bao giờ bạn ý tỏ ra kiêu căng cả, bạn rất khiêm tốn. Cô giáo chủ nhiệm xếp bạn ý ngồi cùng  bàn với tôi vì tôi chỉ là một học sinh trung bình trong lớp.

Từ ngày chơi thân với bạn ý thành tích học tập của tôi tiến bộ hơn rất nhiều. Hằng ngày sau giờ học ở lớp Nhật Linh thường đến nhà tôi giúp tôi, phụ đạo thêm cho tôi các môn như toán, lý, hóa mà tôi đang học kém. Hai đứa cứ học mãi, học mãi cho đến lúc tối lúc nào không biết. Có hôm bạn xin mẹ ngủ lại với tôi. Đêm đến khi mà hai đứa đã học xong tất cả các bài chúng tôi lại kể chuyện cho nhau nghe, ôn lại những kỉ niệm đã qua nhưng vẫn còn nhớ mãi.


Những lúc tôi mệt mỏi hay buồn phiền vì chuyện gia đình bạn ý đều đến bên cạnh tôi an ủi khuyên bảo tôi. Có bạn tôi lại quyên ngay những chuyện đã xảy ra và vui vẻ như chưa  từng có chuyện gì cả. Tôi còn nhớ rất rõ cái ngày tôi bị sốt dài không sao cắt được cơn sốt, nghỉ học mấy ngày rồi. Nhật Linh rất lo lắng cho tôi sau giờ học bạn đều đến thăm tôi, giảng cho tôi nghe lại những bài mà cô giáo đã dạy. Và cơn sốt lại đến bạn ngồi canh tôi suốt đêm không ngủ mẹ tôi bắt bạn đi ngủ mà bạn vẫn không chịu đi vì lo cho tôi. Nhìn thấy bạn lo lắng cho tôi như mẹ tôi vậy, tôi rơm rớm nước mắt, chỉ mong sao mình nhanh khỏi để chơi với bạn để ban không phải lo lắng nữa. Chỉ có những người thật sự quan tâm bạn, thì họ mới lo lắng như vậy cho bạn mà thôi.

Tôi mong tình bạn của tôi và Nhật Linh sẽ mãi bên vững. Dù sau này mỗi đứa một phương trời nhưng chúng tôi vẫn mãi luôn hướng về nhau. Vì chúng tôi là bạn mà. Bạn bè thì lúc vui cũng như lúc buồn phải luôn bên cạnh nhau chia sẻ với nhau. “Đã là bạn thì suốt đời là bạn”.
Kỉ niệm về người bạn mới

Trần Hà
cái này về kỉ niệm về người bạn mới
Trần Hà
chấm điểm cho mk nha
Thao Nguyen
cái này bạn tự làm hay tham khảo mạng ạ?
1
0
Quang Neymar
09/08/2021 12:57:49
+3đ tặng

Thế mà đã hai năm kể từ ngày ông ra đi, nhanh thật. Thời gian không thể xóa đi kỉ niệm về ông, về tình yêu ông dành cho cháu, những ngày tháng tươi đẹp khi mà cháu chưa mất ông nhưng nó cũng đã xóa đi phần nào nỗi đau, nỗi nhớ và lòng xót xa của cháu. Ông đã ra đi thật nhẹ nhàng và thanh thản, tưởng như chỉ là một giấc mơ, nhưng nào có phải và nỗi đau lại quặn thắt trong lòng.

Nhưng thôi, khi nhắc về ông, không nên nói đến những nỗi buồn, bởi nhắc đến ông là nhắc đến một tấm gương sáng ngời về nghị lực, ý chí vượt lên trên khó khăn và thêm vào đó là một tài năng và những phẩm chất tuyệt vời.

Cuộc đời ông luôn gặp nhiều khó khăn, bất trắc, nhiều trở ngại to lớn nhưng không gì có thể ngăn cản ông vượt lên. Lên bốn tuổi, cái tuổi mà con người ta mới bập bẹ nói, lững chững tập đi, ông đã không còn bố nữa. Vài năm sau, mẹ ông cũng ra đi và nằm lại nơi nào ông cũng không biết. Người ta nói:

“Mồ côi cha ăn cơm với cá

Mồ côi má lót lá mà nằm”

Thế mà chỉ mười năm đầu đời, ông đã không còn cả cha lẫn mẹ. Đau khổ là thế, nhưng đến năm 20 tuổi ông vẫn là một trong những học sinh xuất sắc của thành phố Huế. Hoạt động cách mạng, bị giặc bắt, tra tấn dã man, hành hạ đánh đập tàn bạo để đến mấy chục năm sau ông vẫn chịu di chứng: đó là căn bệnh suyễn. Và chắc chắn rằng nếu ông có những trận đòn ác liệt ấy thì đến hôm nay, lúc cháu đang viết những dòng này, có thể ông vẫn ngồi bên và mỉm cười với cháu, một nụ cười chất phác, hiền hậu mà cháu đã mất… Giữ vững những phẩm chất của một Đảng viên Cách mạng, ông được ra tù, thế nhưng không được đền đáp mà ông còn bị nghi ngờ, bị coi là lí lịch không rõ ràng. Bất công đến như thế nhưng ông vẫn sống, sống cho đời, làm việc cho đất nước và đã khẳng định được mình, ông làm nghề nhà giáo, trở thành Hiệu trường của trường Đại học sư phạm Huế và những học trò của ông hiện nay không thiếu những người thành đạt, trở thành hiệu trưởng của trường này, thứ trường kia. Ông không chỉ là tình yêu, là người ông mà còn là niềm tự hào lớn lao của cháu, còn nhứ khi cháu mới bốn, năm tuổi gặp bạn bè cháu khoe rằng: “Tao không biết ba tao làm nghề gì, nhưng  ông tao là một nhà khoa học”. Đối với cháu lúc áy, ông là to lớn nhất, giỏi giang nhất, vì đại nhất, ông là “một nhà khoa học” cơ đấy. Rồi thì lớn lên, hiểu rõ về ông hơn, cháu lại càng tự hào hơn khi cháu học lớp bảy, lớp của cháu có sử dụng cuốn sách mà ông viết. Cháu vẫn không sao quên được niềm sung sướng khi chỉ tay vào cuốn sách và hỏi: “Chúng mày có biết cuốn sách này của ai viết không? Ông tao đấy, ông tao chính là người viết cuốn sách này”. Và nhìn những đứa bạn trố mắt, trầm trồ đọc ba chữ “Lê Đình Phi” cháu cảm thấy lòng mình lâng lâng. Ôi thật tự hào và hạnh phúc biết bao! Nay, ông không còn nữa, những niềm tự hào ấy vẫn sẽ theo cháu suốt cuộc đời.

Video Player is loading.
Loaded: 9.09%

Nhưng có tự hào bao nhiêu cháu vẫn ước gì mình được như xưa, được có ông bên cạnh, chỉ bảo ân cần. Nhớ sao những ngày xưa ấy, ông dắt tay cháu đi bộ trên đài Nam giao, chỉ cho cháu xem những ông Phật đứng, Phật nằm, kể cho cháu nghe những câu chuyện thật hấp dẫn. Hay chỉ cách đây vài năm, ông vẫn ngồi trên ghế nhựa, phe phẩy chiếc quạt, hỏi han, trò chuyện cùng cháu, cười với cháu và đố cháu những bài toán nho nhỏ. Ở nơi ông cháu luôn tìm thấy chốn yên bình nhất, thanh thản nhất. Ba mẹ có đôi khi giận dữ la mắng, đánh đập khi cháu hư. Những lúc ấy, cháu lại chạy đến với ông, lại ngồi cạnh ông, cười với ông, gần ông cháu lại thấy quên đi tất cả nỗi buồn.

Nhưng nay! Cháu đã mất ông rồi! Hụt hẫng làm sao, đau đớn làm sao! Cháu không còn chỗ dựa tinh thần vững chắc nhất. Lấy ai an ủi cháu và để cháu tâm sự? Buồn quá! Biết làm sao đây.

Ông ơi! Ở trên ấy ông có nghe những lời cháu không ông? Chắc chắn ông sẽ nghe được rằng cháu thật lòng yêu ông! Yêu ông nhiều lắm!



Xem thêm tại: https://doctailieu.com/ke-lai-ki-niem-dang-nho-voi-nguoi-than-lop-8
Thao Nguyen
cám ơn bạn

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo