Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Hãy kể lại kỉ niệm sâu sắc nhất của em mà qua kỉ niệm đó em thấy mình đã lớn khôn

hãy kể lại kỉ niệm sâu sắc nhất của em mà qua kỉ niệm đó em thấy mình đã lớn khôn
4 trả lời
Hỏi chi tiết
279
1
0
Nguyễn Nguyễn
17/08/2021 14:23:09
+5đ tặng

Thời gian như thứ không mùi, không vị, không hình dáng nhưng ngược lại nó có tác dụng thật rõ ràng lên đời người. Lại một ngày nữa trôi đi mang theo bao niềm vui, nỗi buồn, thành công hay đôi khi là hụt hẫng, thất bại. Chính đó là điểm tựa cho tâm hồn ta trưởng thành hơn, vững vàng hơn và chắp cánh cho ta những ước mơ, hi vọng vào tương lai. Dòng xoáy của thời gian đã cuốn tôi vào cuộc sống bộn bề mà bây giờ, tôi mới chợt nhận ra một điều rằng. Tôi đã khác xưa và thấy mình đang khôn lớn.

Bước đến trước gương và soi mình vào thật ngỡ ngàng khi tôi thấy mình đã lớn lên từng ngày. Tôi đã cao lớn hơn, chững chạc hơn với những suy nghĩ cũng đã đứng đắn hơn. Nhớ ngày nào tôi còn là một cậu bé nhút nhát bên vòng tay yêu thương của mẹ mà giờ đây đã là một học sinh trung học. Không còn quá dựa dẫm vào người thân nữa, tôi có thể tự đạp xe đến trường, tự lấy quyển vở trên giá cao xuống; không những thế còn có thể giúp mẹ treo quần áo lên tủ hay đơn giản là tự mình học bài, vật lộn với những bài toán, những con số. Những việc ấy hồi nhỏ chưa đủ sức thì bây giờ trở nên thật đơn giản, dễ dàng. Đúng, tôi thật sự đã lớn nhưng tôi cũng cần phải khôn, phải hiểu biết. Qua tám năm học ở trường, kiến thức của tôi đã không còn nông cạn, tôi đã biết cách sửa lỗi, nhận thức được việc nào xấu việc nào tốt và từ đó có thể mắc ít sai lầm hơn và cũng tự biết rút ra những bài học cho chính mình. Những quyển truyện tranh, những bộ phim hoạt hìnhtôi lặng lẽ cất nó vào tuổi thơ.

Thời gian không chỉ làm tôi trưởng thành về thể chất, trí tuệ mà còn khôn lớn về tính cách. Trước đây, tôi chỉ biết đến trường và học theo chúng bạn mà chẳng cần phải lo nghĩ xa xôi. Bây giờ, khi đến cuối mỗi học kì, tôi đều tự tổng kết điểm số và luôn tự nhủ phải cố gắng hơn. Chẳng những thế, tôi còn đề cao tính tập thể, ý thức thi đua. Dần dần, tôi đã định hình được những ước mơ, con đường tương lai của mình mà không còn đắn đo, mơ hồ. Với những suy nghĩ và ý kiến riêng, tôi đã không còn như lúc nhỏ, tôi học cách sống để không phải tranh giành, học cách nhường nhịn và chấp nhận, lắng nghe suy nghĩ của người khác. Mỗi người nhìn nhận, suy nghĩ theo một chiều hướng khác nhau, điều cần thiết là tôi cần phải thuyết phục người khác hiểu mình. Trong lời nói, tôi cũng có chuyển biến lớn là luôn cẩn trọng, lịch sự hơn và không còn cụt lủn nữa. Tôi không còn cáu gắt, giận hờn mà hòa đồng, biết quan tâm, chia sẻ vui buồn cùng bạn bè, người thân. Chỉ như vậy thôi tôi cũng đã thấy tôi đã khôn lớn hơn nhiều so với trước đây.

Mảnh kỉ niệm khiến tôi nhận thấy sự thay đổi về bản thân luôn in rõ, hiện thân như tấm bùa hộ mệnh trong tôi. Hồi đó, do kết quả học tập mà tôi và bố đã có sự rạn nứt không hề nhỏ. Tôi tự nhốt mình trong phòng nhiều ngày. Chính khoảng thời gian này đã khiến tôi thật sự chuyển mình và trưởng thành hơn. Tôi mở những quyển tiểu thuyết văn học, tôi lăn trong từng con chữ và hiểu được, cái hay, cái đẹp trong đó. Tôi sắp xếp lại góc học tập và trang trí lại nó, móc quần áo lên tủ, dọn dẹp phòng sao cho ngăn nắp…những việc mà trước đây tôi không mấy quan tâm hay chỉ làm vì ép buộc. Tôi chợt hồi tưởng lại lời trách móc của bố mà tự thấy mình đã sai. Như có một điều gì sai khiến, tôi tự giác ngồi vào bàn học và cầm bút viết những bài văn, làm những bài toán mà cô giáo giao về nhà. Chưa bao giờ, tôi thấy việc học tập lại lí thú, bổ ích và quan trọng với cuộc sống của tôi như vậy. Sau nhiều ngày nhốt mình để đánh giá lại bản thân, tôi thấy mình trưởng thành biết bao nhiêu trong ý thức và hành động. Tôi đến bên bố nói lời xin lỗi và hứa sẽ cố gắng những lời mà tôi chưa một lần chịu nói ra bởi tôi là một đứa cứng đầu, luôn cứng rắn trong lời nói. Sự nỗ lực của tôi được trả lời bằng thành tích học tập và thái độ với mọi người xung quanh. Từ đây, bao nỗi niềm tôi đã biết chia sẻ, hòa đồng hơn với mọi người. Dấu mở đầu cho sự khôn lớn của tôi đã khởi nguồn từ đây. Thời gian sẽ đưa tôi trên quãng đường đầy mấp mô và gian nan của cuộc sống. Và chẳng bao lâu nữa, tôi sẽ tự bay bằng đôi cánh của mình, một tương lai đang chờ đón tôi. Để chạm tay vào giấc mơ sự nghiệp hằng ước mong, tôi phải rất cố gắng từ hôm nay, ngày mai và cả những ngày sau nữa. Nhưng điều quan trọng với cuộc đời tôi hơn bao giờ hết là tôi đã nhận ra rằng tôi đã khôn lớn.

Tôi thấy mình đã khôn lớn không chỉ về thể chất mà là trong cả tâm hồn. Tôi thấy mình khôn lớn trong từng suy nghĩ, từng lời ăn, tiếng nói, cả trong cách cảm nhận cuộc sống. Ai cũng từng mắc lỗi, nhưng người chiến thắng là người không chạy trốn mà sẵn sàng đối diện, sẵn sàng sửa đổi. Tôi đã lớn lên từ sự nghiêm khắc có phần độc đoán của ba, tình yêu thương dịu dàng của mẹ. Có lẽ, tôi đã lớn thật rồi.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
4
0
Thời Phan Diễm Vi
17/08/2021 14:23:38
+4đ tặng

Có người từng ví con người giống như một cây xanh, phải trải qua những quá trình thoát ra khỏi hạt mầm lá mầm để vươn cao và khôn lớn. Giống như đến một lúc nào đó, ta bỗng thấy mình chẳng còn là những mầm non yếu ớt trước bão giông mà đã thực sự cứng cáp bám vào đất mẹ là đường đời. Đó là khi, tôi thấy mình đã lớn khôn.

Có ai đã từng đặt ra câu hỏi, lớn khôn có nghĩa là gì? Đó phải chăng là lúc tôi thấy bản thân mình biết suy nghĩ hơn một chút, biết suy xét mọi việc kĩ hơn một chút, trở nên bao dung và độ lượng trước lỗi lầm của người khác và hơn tất cả là biết làm gì để tốt nhất cho bản thân? Đó phải chăng là khi tôi biết rằng cuộc sống vốn chẳng bao giờ là công bằng và cần phải biết chấp nhận những sự thật vốn chẳng mấy dễ chịu. Đó là khi tôi biết vượt qua những trở ngại để đi và tin tưởng và con đường đã chọn? Cây non là tôi ngày xưa nay đã cứng cáp hơn trước những biến cố va đập của cuộc sống.

Tôi thấy mình đã lớn khi chợt chạnh lòng lúc nhìn thấy sợi tóc bạc trên mái đầu của mẹ. Người mẹ đã săn sóc cho tôi suốt những tháng ngày đã qua nay đã có dấu hiệu của tuổi tác. Tôi chợt thấy mình vô tâm quá khi chẳng màng đến những vết chân chim xuất hiện ngày càng nhiều trên gương mặt mẹ. Sợi tóc bạc đã khiến tôi giật mình, khiến tôi ý thức rằng cần phải quan tâm đến những người thân yêu ngay khi còn có thể. Tôi cần phải trưởng thành hơn trong suy nghĩ, cần phải biết dành tình yêu thương cho những người đã từng hết mình vì tôi.

Tôi thấy mình đã lớn khi bao dung và tha thứ hơn cho lỗi lầm người khác. Có người từng nói quyền lực của đất là bồi đắp và kết tụ, quyền lực của nước là làm tràn đầy, quyền lực của gió là cuốn trôi, quyền lực của lửa là thiêu cháy. Còn quyền lực của sự tha thứ, còn vượt qua cả đất, nước, gió và lửa, đó là quyền lực của sự hàn gắn. Tôi thấy mình đã lớn khi trước 1 lỗi lầm, tôi biết bỏ qua để gìn giữ những mối quan hệ tốt. Cô bé tôi ngày trước hay cáu gắt, hay nhõng nhẽo, hay để bụng nay đã biết gạt đi cái tôi để dành sự tha thứ và lòng vị tha cho người khác.

Hơn tất cả, tôi thấy mình đã lớn khi biết suy nghĩ nghiêm túc về tương lai của bản thân. Tôi biết tính toán nhiều hơn, nhận thức nhiều hơn, biết điều gì là tốt và điều gì không nên làm. Tôi biết xác định mục tiêu của mình và luôn nhắc mình phải tìm ra con đường đi vững chãi nhất để đạt được điều mình mong muốn. Không còn mập mờ và mông lung trước tương lai, tôi biết cách làm để nào để bản thân mình không lu mờ trong cuộc sống.

Trưởng thành không phải chỉ là sự lớn lên về thể xác, mà hơn tất cả là bạn lớn lên về tâm hồn. Sự lớn lên của tôi, có lẽ là chưa đủ, thế nhưng nó đánh dấu mốc quan trọng rằng tôi cần thiết phải trưởng thành hơn nữa. Đó chính là điều thiết yếu mà mỗi con người cần phải trải qua.

Nguyễn Đức Minh
nhầm đề hả bạn, bài bảo kể về kỉ niệm mà
1
0
chanhkochảnh
17/08/2021 14:23:52
+3đ tặng

Trong gia đình, tôi là người nhỏ nhất nên luôn được mọi người bên ngoại yêu chiều. Hầu như mỗi lần về ngoại chơi, tôi không phải làm gì hết, chỉ ngồi đó chơi là được rồi. Trái lại với sự yêu chiều ờ bên ngoại, bên nhà nội hình như không mấy ai ưa tôi cả. Tôi không biết vì sao nhưng chắc là tại cái sự yêu chiều đã được nhằm vào em trai họ của tôi.

Cứ mỗi lần có gì hay, tôi định chơi thì mấy cô lại không cho tôi chơi. Họ nói là tôi hậu đậu mất công chơi lại hư. Họ luôn nói tôi thụ động, hậu đậu, học không giỏi bằng em họ tôi. Dù hay bị la mắng, bị chê này nọ nhưng tôi không lấy điều đó làm cho tôi buồn, vì cha mẹ tôi luôn luôn ủng hộ tôi, yêu thương tôi. Tôi lấy điều đó làm động lực để tôi chứng minh cho mọi người thấy tôi không hậu đậu, thụ động, học kém.

Thời gian trôi qua thật nhanh, cái tên gọi “con bé hậu đậu” giờ cùng không còn nữa. Thay vào đó là những lời khen. Tôi không còn là con bé hậu đậu hay bị chê cười nữa mà bây giờ tôi đã là một học sinh lớp tám rồi đấy!

Cha từng nói với tôi: “Con người có ước mơ và có nghị lực kiên trì biến ước mơ thành hiện thực thì mới là một con người thành công”. Cũng chính sau khi nghe nói những lời ấy, tôi đã tự lập ra cho mình những mục tiêu cần phải hoàn thành trong tương lai. Tôi đem cho cha xem, cha cười và bảo tôi: “Giỏi lắm con yêu. Mục đích bây giờ đã có, con hãy cố gắng kiên trì thực hiện nhé! Những lời nói ấy cũng là động lực cho tôi tiếp tục cố gắng. Tôi còn nhớ tám năm trước, tôi chỉ là một con bé rụt rè, thụ động, hậu đậu và học không giỏi. Thế mà tám năm sau, tôi bây giờ đã trưởng thành hơn, tự tin hơn, mạnh mẽ hơn, có ý chí hơn. Tôi đã hoàn toàn lột xác bỏ lại cái vỏ bọc của con bé hậu đậu năm xưa. Cha mẹ luôn hỏi tôi những câu hỏi: "Lớn lên con định làm gì?”. Câu trả lời của tôi luôn khác nhau theo năm tháng. Hồi học lớp một, tôi ước mơ được trở thành một nàng tiên trong truyện cổ tích. Lớp ba và lớp năm thì tôi lại ước mơ được làm nhà khoa học. Nhưng đến lớp tám, tôi chắc chắn ước mơ của mình chính là trở thành nhà thiết kế thời trang nổi tiếng. Lúc ấy, tôi cảm thấy tôi rất cần trả lời chính xác cho ước mơ, dự định của tôi trong tương lai. Tôi cảm thấy, mình đã lớn khôn.

Không chỉ lớn khôn về mặt thể xác mà tôi còn thấy mình lớn khôn về mặt suy nghĩ. Tôi không còn thích những nơi ồn ào, không còn hứng thú những trò chơi: điện tử mà tôi từng dành thời gian suốt ngày để chơi với chúng, tôi không còn thích xem những bộ phim hoạt hình, đọc những cuốn truyện vô bổ nữa mà bây giờ tôi thích những nơi yên tĩnh, trầm lắng hơn. Tôi bắt đầu thích việc viết nhật kí, đọc những quyển tiểu thuyết, vẽ tranh khi vui cũng như khi buồn. Tôi có thể dành thời gian hàng giờ chỉ để ngắm một vật hay một cơn mưa. Trước đây, tôi làm nhiều điều mà không nghĩ đến hậu quả nhưng bây giờ trước khi nói một lời nói, làm một việc gì đó, tôi đều suy nghĩ thật kĩ trước khi làm.

Trước đây tôi từng làm cha mẹ phải buồn, phải lo lắng và thất vọng. Tôi lúc đó không hề biết những việc mình làm sẽ ảnh hưởng hay tổn thương cha mẹ ra sao. Cứ thích cái gì là làm thôi. Còn lúc này đây, nếu cho tôi một điều ước, tôi sẽ ước: thời gian quay trở lại để tôi sửa chữa mọi lỗi lầm mình đã gây ra. Tôi đã thực sự ý thức được việc mình làm có thể gây tổn thương cho những người yêu thương tôi nhiều như thế nào. Phải chăng, tôi đã lớn?

Tôi cảm thấy mình đã khôn lớn về mọi mặt: Thể xác lẫn tâm hồn. Lớn khôn không chỉ trong suy nghĩ mà còn về từng lời nói, cử chỉ hay cả suy nghĩ về tương lai và cuộc sống của mình. Tôi cùng đã học được rất nhiều bài học, suy nghĩ thận trọng hơn và có ý chí cho tương lai sau này. Có lẽ tôi đã lớn thật rồi.

1
0
ebebun
17/08/2021 14:28:10
+2đ tặng

Từ lúc cha mẹ sinh ra đến giờ, chắc hẳn không ai trong chúng ta đế ý là: mình đã lớn lên ra sao? Cách suy nghĩ và nói chuyện của chúng ta đã thay đối như thế nào, khi nào chúng thay đổi? Chúng ta không hề nhớ, kế cả tôi cũng vậy. Tôi, từ lúc nhỏ cho đến bây giờ tôi chưa hề để ý đến dòng thời gian thay đổi của mình. Nhưng cha mẹ thì khác, họ quan sát tôi từng chút một và một ngày nọ, họ bảo tôi rằng: “Con cao hơn rồi này! Con suy nghĩ chín chắn hơn rồi đấy!”. Tôi rất vui khi nghe được những lời nói ấy từ cha mẹ, nhưng rồi họ lại kết thúc bằng một câu: “Nhưng con vẫn chưa trưởng thành được đâu”.

Lúc trước tôi chỉ là một cô bé dáng người nhỏ bé hay tung tăng vui đùa, phá làng phá xóm. Mà vì hồi nhỏ tôi dễ thương quá nên hàng xóm cũng chẳng ai nỡ lòng nào trách mắng tôi, nhưng những thiệt hại mà tôi gây ra thì ba mẹ lại là người phải đi đền bù cho nhà người ta thôi. Công việc của tôi lúc đó là chỉ có ăn, ngủ, chơi nhưng chẳng có ngày nào tôi có thể làm tốt công việc của mình cả. Chơi thì chơi ngày chơi đêm đến quên ăn quên ngủ. Ăn thì kéo dài từ giờ này sang giờ khác. Làm cha mẹ đã mệt đủ điều nay lại càng mệt mỏi hơn vì tôi. Nhưng lần đầu tiên tôi nhận được lời khen cho thấy mình đã lớn hơn là khi tôi đang đi chơi với mấy bạn thì tôi bảo với bà rằng: “Ngoại ơi, con đói quá à, ngoại dọn cơm cho con ăn đi!”. Ngoại cười: “Ai dà, cháu bà lớn rồi nhỉ?”. Từ đó trở đi tôi vui lắm cứ hay hỏi mẹ xem làm cách nào để lớn nhanh hơn. Mỗi ngày đều trôi qua như vậy cho đến khi tôi lên lớp hai. Lúc đó em gái tôi mới vào mẫu giáo thôi mà lại hay bị bệnh, tuy ba mẹ hay đi làm xa nhưng vẫn có bà ngoại ở nhà chăm sóc hai chị em tôi nên cũng không sao.

Nhưng rồi một hôm, cả nhà nhận được tin ông ngoại đổ bệnh nên cần có người về quê chăm sóc ông ít lâu. Nhưng ngày mà ngoại về quê lại là ngày mà bố mẹ tôi đi công tác xa không về được. Thấy vậy tôi nghĩ rằng mình nên thử một phen làm người lớn xem sao, thế là tôi đòi nhận cái trọng trách giữ nhà trông em cho bố mẹ. Nghe xong, mẹ cười bảo là đồng ý cho tôi thử sức một lần nhưng bà lại không đồng ý, bảo rằng: “Con là con nít, lỡ ăn trộm nó có đột nhập thì cái thân nhỏ xíu, teo ngắt thế thì làm ăn gì được!”. Cho dù là vậy thì tôi cũng phải trông nhà. Cuối cùng mọi người cũng đồng ý. Hôm đó là một ngày thứ bảy nóng bức, chị em tôi ở nhà một mình từ trưa đến tối, quả thật là có rất nhiều chuyện xảy ra. Em tôi là một đứa trẻ dễ thương nhưng lại chẳng bao giờ nghe lời chị cả. Buổi trưa, khi mọi người đã đi hết thì em tôi bắt đầu thức dậy, chạy lại chỗ tôi và đòi ăn. Trong khi tôi đang làm việc ở dưới bếp thì nghe cái “xoảng” một cái, chạy vào thì thấy nguyên ly sữa của em tôi vỡ thành từng mảnh văng đầy sàn nhà. Tôi đang ngớ người ra thì em tôi lại leo lên nóc tủ mà nghịch mấy bức ảnh của bà nội. Khó khăn lắm mới mang “bé quỷ” xuống được vậy mà vừa xuống đã khóc, la hét inh ỏi đòi ăn. Tôi đem chén cơm, canh ra đút thì lại phải chạy theo em từ trên xuống dưới, vật vã cả tiếng mới hết chén cơm. Xong ăn rồi đến tiết mục “đi tắm”. Em tôi rất sợ nước, cứ chạy miết. Tôi dỗ mãi mới xong mà con nít thì nó vậy đấy, quậy thì quậy dỗ ngọt là nghe ngay. Tắm xong mà lại ham chơi không chịu ngủ trưa, dỗ mãi không ngủ tôi đành bỏ cuộc nằm ngay ra đó chợp mắt một lát. Khi mở mắt ra, cả một bãi chiến trường đang hiện ra trước mặt tôi. Đồ chơi thì vương vãi ở mọi nơi, nước văng tung tóe trên sàn nhà, còn em tôi thì mình mẩy ướt nhẹp, ngồi đó gào lên đói bụng. Đành để mặc đống bừa bộn kia mà lo cho con bé cái đã. Cuối cùng cũng xong cơm nước, tắm rửa đều xong cả rồi thì đã đến tám giờ. Em tôi xem ti-vi còn tôi thì rửa chén cho đến chín giờ. Lo mền chiếu xong xuôi, để cho em ngủ. Ấy thế mà ru miết không ngủ, mệt mỏi và bực bội, tôi bật khóc, em tôi không hiểu gì và nó cũng khóc theo. Hai đứa ngồi khóc om sòm được một lúc tôi nguôi từ từ quay sang em thi thấy con bé ngủ đi từ lúc nào. Khuôn mặt dễ thương khác hẳn lúc sáng, giờ em tôi đã ngủ thật ngon lành. Và tôi đi lo dọn dẹp nhà cửa, dọn được một lúc thì mệt quá tôi nằm xuống giường ngủ luôn cho đến sáng. Khi thức dậy, tôi vô cùng ngạc nhiên. Căn phòng tôi dọn còn dang dở nay đã sạch sẽ và gọn gàng hơn. A, thì ra là mẹ đã về và kết thúc ngày vất vả của tôi.

Tôi của ngày hôm đó, một con bé con nhỏ như vậy mà lại không chịu chơi với bọn nhóc cùng tuổi mà lại sốt sắng đòi lo chuyện của người lớn. Sau vụ đó, tôi đã nhận được lời khen “Con đã biết coi nhà với em, vậy là đã trở thành chị hai được”. Ai cũng khen tôi cả nhưng mà mẹ lại nói: “Qua chuyện này con cần phải cố gắng nhiều hơn nữa”. Nghe xong, tôi cảm thấy bản thân mình đã trưởng thành hơn một chút rồi đấy.

CHẤM ĐIỂM CHO MÌNH NHÉ !

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm
Bài tập liên quan
Bài tập Ngữ văn Lớp 8 mới nhất

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo