Một bài thơ cũng là một lời tri ân về cha xuất phát tận đáy lòng của người con. Ngay từ cách đặt tiêu đề của bài thơ đã hướng người đọc về một đề tài vô cùng quý giá được thể hiện bằng thể thơ truyền thống của dân tộc do chính cha ông chúng ta sáng tác (đó là thể thơ lục bát). Phải chăng lời tri ân này tác giả muốn gắn nó vào sự xuất phát từ truyền thống của tình cảm con người mà cụ thể là: Của con với Cha.
Bài ca có hai nội dung rất rõ ràng mà Trí Nhân muốn truyền tải tới người đọc. Thứ nhất là ngợi ca, biểu dương công sức lớn lao của Cha:
“Cha là một dải ngân hà
Con là giọt nước sinh ra từ nguồn”.
Một dải ngân hà – một dòng sông lớn, cao quý, tinh khiết sinh ra nguồn nước để bao bọc lấy muôn vàn giọt nước bé nhỏ, ngây thơ. Trong ca dao, Cha được ví như một ngọn núi thái sơn thì ở đây cha lại được sánh như nguồn nước bất tận, cũng không có gì là khác. Dù ngọn núi cao, hay dòng nước lớn vẫn là giành cho con tất cả. Cảm ơn tác giả lại cho chúng ta một hình ảnh về cha với một tình cảm phụ tử đáng trân trọng, đầy cảm xúc vào trong kho tàng văn học Việt Nam.