Trong ca khúc Gọi tên tôi bạn thân nhé, nhạc sĩ Vĩnh Tâm đã viết:
Tình bạn là khi chúng ta
Biết quan tâm thật nhiều, không tính toán
Một ánh mắt lo lắng khi bạn
Nhìn thấy tôi mất đi niềm tin
Tình bạn chúng ta thật quý biết bao nhiêu.
Đó cũng chính là những kỉ niệm mà em đã cùng trải qua với người bạn thân thiết nhất của mình: Tuấn Hùng.
Tuấn Hùng là bạn thân và cũng là hàng xóm của em. Từ nhỏ, chúng em đã lớn lên cùng nhau. Cùng trải qua biết bao kỉ niệm tươi đẹp, cùng đến trường, cùng học tập, cùng vui chơi… Dù lúc nào chúng em cũng ở cạnh nhau, như những người anh em ruột thịt.
Năm nay, chúng em là học sinh lớp 7. Nhưng Tuấn Hùng đã cao tới 164cm - một chiều cao vượt trội hơn so với các bạn đồng trang lứa. Cậu ấy không chỉ cao mà còn rất rắn chắc. Vì thường xuyên vận động nên cậu ấy cắt tóc ngắn như các chú bộ đội, nhìn rất hiền lành. Hùng có đôi mắt một mí rất bé, nên nhiều lúc em tưởng là cậu ấy đang ngủ rồi. Điều đặc biệt nhất ở Hùng chính là nụ cười tỏa nắng. Mỗi khi cậu ấy cười, sẽ lan tỏa đến mọi người một luồng năng lượng vô cùng tích cực. Khiến ai cũng tự nhiên cảm thấy vui tươi, phấn khởi.
Tuấn Hùng không phải là một học sinh giỏi. Cậu ấy học tập chỉ ở mức khác. Thế nhưng thầy cô vẫn rất yêu quý Hùng, vì cậu ấy luôn học tập chăm chỉ và nghiêm túc. Từ nhỏ tới lớn, chưa khi nào Hùng bỏ học hay không làm bài tập về nhà cô giáo giao cả.
Bù lại việc học không quá giỏi các môn văn hóa, Hùng là một tài năng sáng chói trong các môn thể thao. Điều này đã được thể hiện rất rõ từ lúc cậu ấy mới chỉ học lớp ba. Hùng có sức khỏe tốt, chạy nhanh, bật nhảy cao. Các môn thể thao đều được cậu ấy yêu thích. Trừ phi bị ốm hoặc bận việc gì đó quan trọng, nếu không Hùng đều sẽ dành thời gian để chơi thể thao. Bơi lội, đá bóng, nhảy xa, cầu lông… môn nào Hùng cũng biết và chơi rất giỏi.
Từ bé đến lớn, em và Hùng làm bạn với nhau, đã trải qua không biết bao nhiêu là kỉ niệm. Vui có, buồn có, nhưng tất cả đều được em cất giữ cẩn thận vào trong tim. Bởi đó chính là mình chứng tình bạn của chúng em. Đến tận bây giờ em vẫn còn nhớ như in chuyện đã xảy ra vào năm năm trước. Hồi đấy chúng em mới học lớp 2 thôi. Hôm đó, em đi học nhưng lại để quên giày thể dục ở nhà. Mà thầy giáo đã quy định, bạn nào không mang giày thể thao thì sẽ phải chạy hai vòng sân và bị viết tên vào sổ đầu bài. Nghĩ đến điều đó khiến em cảm thấy vô cùng mệt mỏi và sợ hãi. Đúng lúc đó, Hùng đã xuất hiện và đưa cho em đôi giày của mình. Còn bản thân thì mang dép và chạy ra nhận hình phạt của thầy giáo. Thật may vì Hùng là thành viên chính thức của đội tuyển thể dục nên chỉ bị thầy phạt chạy mà thôi. Nhìn những giọt mồ hôi nhễ nhại lăn trên má Hùng hôm ấy. Em cảm động không thôi. Cũng chính từ hôm đó, Hùng trở thành người bạn tuyệt vời nhất trong lòng em, không ai có thể vượt qua được.
Em mong sao, sau này dù ra sao, thì tình bạn giữa em và Hùng vẫn sẽ mãi luôn bền chặt giống như những gì mà nhạc sĩ Sỹ Luân viết trong ca khúc Sát cánh bên nhau:
Một điều ước tuy thật nhỏ bé, ta sẽ ước có nhau suốt đời.
Tình bạn sẽ mãi mãi không phai, không phai bạn ơi.