Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Viết về trải nghiệm tập xe đạp của em

viết về trải nghiệm tập xe đạp của em 
2 trả lời
Hỏi chi tiết
15.145
81
33
Th Vinh
18/09/2021 20:23:20
+5đ tặng

Kể về một kỉ niệm đáng nhớ của em – Ai trong mỗi người chúng ta đều trải qua những kỉ niệm đáng nhớ, suốt cuộc đời không thể nào quên. Em cũng vậy, em cũng có những kỉ niệm mà suốt đời em không thể nào quên đó chính là lần đầu em tập đi xe đạp.

Hồi đó em học lớp 4 bắt đầu được mẹ mua cho một chiếc xe đạp mini để tự đi học, do trường của em cách nhà chừng 5km nếu đi bộ thì quá xa. Mà ba mẹ em thì bận nhiều không công việc ở cơ quan nên không thể ngày nào cũng đưa đón em đi học được.

Hôm đó, mẹ dắt chiếc xe đạp về em vui mừng lắm, lần đầu được sở hữu món quà lớn như vậy, em vô cùng háo hức. Em bắt đầu dắt xe ra ngoài một sân bóng rộng ngồi lên xe. Mẹ đứng đằng sau giữ cho em để em tập đi. Nhưng lần đầu tiên em toàn bị ngã không thể nào đạp xe được trọn vẹn một vòng quay của bánh xe.

Em cứ tập ngã lên ngã xuống tới mức trầy xước hết cả đầu gối. Nhưng em vẫn kiên cường không khóc. Mẹ lo lắng cho em bảo "Thôi hôm nay chỉ tập tới đây thôi" nhưng em không chịu em bảo mẹ cứ về trước để con tự tập đi, rồi lúc nữa con sẽ dắt xe về.

Thấy em cương quyết nên mẹ đành thôi đi về nhà trước rồi giao hẹn tầm 30 phút nữa  em phải về nhà để tắm giặt và chuẩn bị ăn cơm. Mẹ về rồi chỉ còn một mình em với chiếc xe. Em leo lên xe ngồi, lúc đầu cũng ngã nhiều lắm, nhưng rồi em học được một cách đi là em chỉ đạp nửa vòng một. Nhờ cách đó mà chiếc xe của em đi được một đoạn khá xa không hề bị đổ. Rồi dần dần em bắt đầu cố gắng đạp 3/4 vòng xem, rồi khi quen với 3/4 em bắt đầu đạp cả vòng xe. 

Lần đầu tiên em đạp xe được trọn vẹn một vòng xe em mừng lắm rồi cứ thế em tập thêm một lúc thì em có thể đạp xe được 3-4 vòng một lúc mới bị đổ. Khi ngã em lại đứng lên tập tiếp, cứ như vậy kiên trì cuối cùng khi trời nhá nhem tối thì em cũng biết đi xe đạp.

Em quyết định đi xe về nhà để khoe thành tích này với mẹ, đúng lúc đó em nhìn thấy một chiếc ví da màu đen. Em dừng lại và xuống xe nhặt chiếc ví da lên, em mở ra xem bên trong có rất nhiều tiền, kèm theo một ít giấy tờ tùy thân. Em không rõ bên trong đó có bao nhiêu tiền vì em không đếm  tiền chi tiết, chỉ biết là trong ví có rất nhiều tiền mệnh giá 500 nghìn đồng, 200 nghìn đồng của một chú có tên là Dũng. Em không biết nhà chú ở đâu để trả lại nên cuối cùng em quyết định tìm tới đồn công an gần nhất để khai báo.


Em đã giao nộp toàn bộ số tiền và giấy tờ tùy thân bên trong túi cho công an. Các chú công an bắt tay em, rồi xin số điện thoại, địa chỉ của nhà em, trường lớp em học để khi nào tìm được chủ nhân của chiếc ví da này sẽ gọi điện thông báo cho em được biết. Các chú còn tặng cho em một bằng khen về việc làm tốt "nhặt được của rơi trả lại người mất". Đó là lần đầu tiên em được các chú công an tuyên dương em rất vui mừng và phấn khởi.

Hôm đó, em về nhà muộn khiến cả nhà lo lắng, mẹ có ra sân bóng chỗ em tập xe nhưng không thấy em mẹ sợ em có chuyện gì không lành nên lại càng lo lắng nhiều hơn. Nhưng khi thấy em về tới nhà an toàn, trên tay cầm chiếc giấy khen của đồn công an ba mẹ em vui lắm. Mọi người trong nhà ai cũng vui mừng vì em đã khôn lớn, biết nhận thức đúng sai, không tham lam đồ không phải của mình.

Cho tới bây giờ chuyện đó xảy ra đã lâu nhưng mỗi khi nhìn thấy chiếc giấy khen treo ở trên tường lòng em lại lâng lâng xúc động, vì đó là lần đầu tiên em được lực lượng công an khen thưởng, cũng là ngày đầu tiên em cảm thấy mình lớn lên vì đã biết đi xe đạp.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
39
12
Trần Duy
18/09/2021 20:24:17
+4đ tặng
Đó là năm tôi học lớp 8. Khi ấy, bạn bè đứa nào đứa nấy phóng honda vù vù mà mình cứ một mình xe đạp nhong nhong đi chơi. Mọi người ai cũng giục tôi học lái xe máy, để còn “theo kịp” chúng bạn. Thế nhưng, với tôi bấy giờ, xe máy là cỗ máy đáng sợ nhất trên đời. Ngày qua ngày dõi theo tin tức, có hàng ngàn vụ tai nạn giao thông diễn ra chỉ vì một phút sơ sẩy trên tay lái. Những cái chết thảm khốc, những trận tang thương… Áp lực tâm lý đè nặng tôi vô hạn. Hơn nữa, hồi còn nhỏ tập xe đạp, tôi nhớ mình đã phải “trày da tróc vẩy” biết chừng nào. Biết bao lần té ngã, lao xuống mương, tông cột điện…Nếu tập xe máy mà cũng như thế thì…không biết còn giữ được mạng không nữa…:kinhkhung:

Số 1 của xe máy là cơn ác mộng của tôi lúc bấy giờ. Ai cũng biết, đề số 1 cho tốc độ cực mạnh, nếu không may lỡ vặn ga quá trớn thì thật là nguy hiểm. Ngày đó, có lần tôi qua nhà bạn chơi. Thằng bạn tưởng tôi biết đi xe, cho tôi mượn để ra ngoài mua nước ngọt về hai đứa uống chơi. Lơ ngơ láo ngáo, tôi mới đề sang số 1 đã vặn ga quá chừng. Xe lao nhanh vù vù không kiểm soát, tôi kinh hãi chỉ còn biết nắm chặt lấy tay ga..Bọn bạn cũng nhìn tôi xanh mặt. Cuối cùng, xe băng qua bờ mương, lao xuống ruộng, bánh xe bị đất bùn làm lún, xe mới chịu dừng. Một lần suýt chết trên xe máy, làm tôi ám ảnh mãi không thôi…:lanh:


 Chính nỗi sợ hãi đã khiến tôi không thể tập xe máy một sớm một chiều được. Có một người chú họ đã qua giúp tôi tập. Nhưng vì tâm lý, tôi rất run khi vặn tay ga. Tôi còn nhớ, ngày đầu tiên tập, tôi đã đề liên tục để lên được tới số 3. Bị chú nhắc nhở nhẫn nại, tôi đề số 1 nhưng quá lo, tôi vặn ga lên rồi nhả ga về biết bao lần, y như đứa trẻ con ngồi trên xe “dỉn dỉn”. Cuối cùng, tự trấn an mình, tôi vặn ga từ từ. Chú ở sau động viên “Cứ vặn đi, xe không đứng lại ngay đâu mà sợ! Nó có quán tính mà!”. Cũng như vậy, chú dặn tôi khi thắng và lên số. Nhưng chẳng hiều sao tim loạn nhịp, tôi không thể nào nhả ga và lên số cùng một nhịp. Luôn luôn phải tự trấn an mình. Xe tôi tập là loại có cả thắng tay và chân, lại là thắng đĩa. Đường làng quê thì gập ghềnh vô cùng. Nỗi sợ hãi của tôi tăng lên gấp bội. Nhất là những khi phải lên ga nhằm chuyển số. Tôi vốn là người sợ tốc độ cao nữa. Bao nhiêu thứ để sợ. Nhưng nhờ có chú ở sau luôn an ủi, tôi dần tự tin hơn.Sau này, đi xe một mình, tôi luôn tự nhủ “Không sao đâu! Lái xe rất an toàn mà!”.:dacy:

Tôi đã vượt qua nỗi sợ của mình như thế đó. Ngoài ra, khi tập xe, tôi còn học được một điều: luôn phải nhìn thẳng về phía trước, nhìn xa và nhìn sâu, biết tính toán mọi tình huống có thể xảy ra. Phải cảm ơn người chú của tôi nhiều lắm lắm…:dangyeu:
phong
hài quá nhưng may quá trước chỗ em cnf gãy tay cơ

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo