Vũ Nương là một người phụ nữ giàu tình nghĩa song phải chịu số phận bất hạnh. Điều đó được thể hiện rõ nét qua lời thoại cuối truyện: "Thiếp cảm ơn đức của Linh Phi, đã thề sống chết cũng không bỏ, đa tạ tình chàng, thiếp chẳng thể trở về nhân gian được nữa". Đức Linh Phi là người đã cứu Vũ Nương. Cảm phục ơn đức đó, Vũ Nương quyết theo đức Linh Phi. Chi tiết này đã thể hiện cho tấm lòng tình nghĩa của nàng. Không chỉ vậy, trong câu đó, Vũ Nương đã "đa tạ tình chàng". Trước một người đã đổ oan cho nàng, người đã đuổi mắng nàng, người đã khiến nàng phải gieo mình xuống dòng sông tự vẫn mà nàng vẫn cất lời đa tạ Phải là một người coi trọng tình nghĩa nên Vũ Nương mới không một lười trách móc người chồng của mình. Thế nhưng "gương vỡ chẳng lành", tấm lòng trong sạch của nàng chẳng được tin tưởng, nàng không thể trở về nhân gian được nữa, không thể vui vầy, hạnh phúc bên gia đình được nữa.