Những giọt nắng vàng tí.. tách... tí... tách hoài rơi mãi mang theo màu vàng của bông lúa trĩu nặng hạt, của ông mặt trời ửng đỏ phía đằng đông, của tiếng hát giòn tan trong màu nắng và... màu vàng của buổi trưa hè trên quê tôi. Khi cái nòng đỏ trứng gà vừa đứng trên đỉnh đầu, nhuộm xuống trần gian một màu vàng óng ả khiến nóng như càng gay gắt hơn. Đúng giây phút đó, bản nhạc râm ran của những vệ sĩ ve sầu được cất lên đung đưa theo tiếng nắng gọi mời. Thỉnh thoảng chị gió ghé qua, nhón chân nhẹ nhàng, đùa vui qua từng cành cây, kẽ lá. Dưới bóng râm của ông đa già, đàn trâu đang say sưa giấc nồng, lặng yên tựa khung cảnh trời xanh muôn thẳm nghìn trùng. Tôi nhìn màu vàng của nắng, cái màu vàng ấy như đang khẽ nói điều chi với tôi chăng? Tôi chỉ nghe thấy tiếng tí tách của nắng, nghe thấy tiếng giòn giã của chiếc lá vỡ vụn trong nắng, đơn giản bởi tôi ... màu nắng.