Sống gắn bó cả tuổi thơ với làng quê mà lòng em vẫn xốn xang khi ngắm cảnh cánh đồng vào buổi sáng. Khoảnh khắc ấy lưu lại trong tâm trí em những xúc cảm khó phai mờ.
Khi tiếng gà trống vang lên đánh thức mọi người và ông mặt trời thì lúc ấy cả cánh đồng còn chìm trong màn sương sớm lảng vảng, Ông mặt trời lấp ló sau rặng tre với những tia nắng vàng non tơ chạy nhảy, mơn man đầu ngọn lúa. Nhìn từ xa, cánh đồng bát ngát ảo huyền như một tấm thảm nhung mềm mại cùng song lúa miên man xô nhay tới tận chân trời. Lúa đang thì con gái nên đứng trên triền đê, em có thể cảm nhận được hương lúa ngòn ngọt, mát lành quyện với mùi đất quê nồng nồng, phả vào gió thứ hương đồng nội đặc trưng. Nơi đầu lá lúa, hàng ngàn giọt sương sớm đang long lanh dưới ánh mặt trời, lung linh như những viên ngọc quý giá. Không khí thoáng đãng lạ kì, cảnh vật yên bình quá. Em còn lắng nghe thấy ca khúc ngẫu hứng của mấy cậu dế, những con côn trùng, tiếng vọng của cuộc sống bình dị chăng hay đó là lời reo vui của vạn vật? Nhìn bốn bề chỉ thấy rợn ngợp những thửa ruộng xanh tốt, em thấy mình nhỏ bé quá, trước cánh đồng tràn trề nhựa sống và trước công lao nhọc nhằn của người nông dân chiụ thương, chịu khó.
Những chị lúa xanh tươi mơn mởn, vẫy vẫy những cánh tay đẫy đà chào chị gió. Lúa ghé đầu vào nhau trò chuyện, tâm tình. Mấy ai biết rằng, giai đoạn này, các chị đang cần mẫn hấp thu dưỡng chất trong đất mẹ để kết thành những giọt sữa ngọt lành trong kì trổ đòng đòng sắp tới. Em bâng khuâng nhớ tới thức quà của lúa non là cốm làng Vòng. Chợt nghe văng vẳng đâu đây lời ca dao tình tự, tự hào về sự giàu có của quê hương: