Trong cuộc đời này, cha có lẽ là người luôn thầm lặng dõi theo mỗi bước chân của ta. Không nhiều lời vỗ về, cũng không quá nhiều nhắc nhở, nhưng những ưu tư, trăn trở, những hành động quan tâm cùng tình yêu thương vô bờ của cha khiến mỗi người thêm mạnh mẽ hơn trước bao sóng gió của cuộc đời. Tình phụ tử xưa nay vẫn được biết đến là tình cảm cha con sâu nặng. Tình phụ tử sâu nặng, to lớn và thiêng liêng như trời bể không có bút mực có thể so sánh được. Đó là mối quan hệ khăng khít không thể tách rời giữa cha và con. Cha và con không chỉ có sự tương thích về mặt ngoại hình mà còn có sự gắn bó về mặt tâm hồn. Đó là sợi dây liên kết vô hình. Có thể, cha là người ít bộc lộ cảm xúc ra ngoài nhưng điều không có nghĩa là cha không buồn, không xúc động trước mọi việc xảy ra với con cái. Cái vẻ ngoài có phần lầm lì ít nói ấy vô tình đã che lấp đi tình cảm mãnh liệt. Và chính ta cũng thường hay tâm sự với mẹ nhiều hơn. Bởi hẳn có lẽ, mỗi người trong tiềm thức đều mang một nỗi sợ khi phải nói với cha, sợ đòn roi hay sợ trách mắng?. Và nó trở thành chứng ngại vật tạo ra một khoảng cách giữa ta và người cha thân thương của mình. Cha là trụ cột gia đình – một trụ cột về cả tài chính và tinh thần, mang trên vai trọng trách với gia đình nên chính ý thức trách nhiệm đó đã tạo nên một sự mạnh mẽ cứng rắn trong cha. Nhưng cha vẫn luôn yêu thương, quan tâm và sẵn sàng vươn đôi tay rộng lớn ra để bảo vệ con cái. Sau mỗi trận đánh, mỗi đòn roi lòng của cha còn đau hơn cả chúng ta. Cha còn là người đứng sau lưng và theo sát ta trong mỗi bước chân chập chững. Khi ta vấp ngã, cha không đưa tay ra đỡ, không làm hộ ta những điều ta phải làm mà cha nâng đỡ tạo thêm động lực cho ta thực hiện và hoàn thiện bản thân. Nên không phải ngẫu nhiên mà trong ngày đám cưới, cha sẽ là người dẫn con gái vào lễ đường. Trong giây phút xúc động đó, ta cũng thường thấy những giọt nước mắt rơi xuống từ đôi mắt có nhiều nếp nhăn của cha.