Lão Hạc yêu thương cậu Vàng đến thế nhưng khi bị dồn vào con đường cùng lão đành phải nhẫn tâm bán nó đi. Lão đau đớn xót xa đến tột cùng:“Mặt lão đột nhiên co rúm lại. Những nếp nhăn xô lại với nhau ép cho nước mắt chảy ra, cái đầu ngoẹo về một bên và cái miệng móm mém của lão mếu như con nít, lão hu hu khóc”, lão khóc như một người có tội “thì ra tôi già bằng này tuổi đầu còn đánh lừa một con chó, nó không ngờ tôi nỡ tâm lừa nó”. Một con người lương tâm bị dày vò vì không thủy chung với một con chó, con người đó có một tâm hồn cao cả biết nhường nào!
Lão Hạc đi tìm đến cái chết, lão tính toán khi nằm xuống không làm phiền cho hàng xóm, nếu không “thì chết không nhắm mắt”. Nhịn ăn tích góp được hai nhăm đồng với năm đồng bán chó gửi lại cho ông giáo và dặn khi chết làm ma cho lão. Một con người thật đáng trọng! Khi sống thì âm thầm, nghèo đói, cô đơn; chết thì quằn quại, đau đớn, thê thảm, vật vã. Cái chết thật là dữ dội ! …”
(Theo Học tốt Văn 8, NXB Giáo Dục)
Bằng cách nhấp vào Đăng nhập, bạn đồng ý Chính sách bảo mật và Điều khoản sử dụng của chúng tôi. Nếu đây không phải máy tính của bạn, để đảm bảo an toàn, hãy sử dụng Cửa sổ riêng tư (Tab ẩn danh) để đăng nhập (New Private Window / New Incognito Window).
Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi
Vui | Buồn | Bình thường |