Cho đến tận bây giờ, đọc lại hồi ký "Những ngày thơ ấu" với kỷ niệm xót xa của cậu bé Hồng, mang theo cái dư vị đắng chát của tuổi thơ khát khao tình mẹ. Tôi vẫn nhớ như in cái cảnh cậu bạn của tôi – Hồng bất ngờ gặp lại mẹ vào sát ngày giỗ đầu bố cậu ấy.
Trước khi gặp mẹ: Nói một cách công bằng, nếu chỉ nhìn vào bề ngoài cuộc sống của cậu ấy, có thể nói cậu ấy vẫn còn may mắn hơn bao đứa trẻ lang thang vì còn có một mái nhà và những người ruột thịt để nương tựa sau khi cha mất và mẹ bỏ đi. Nhưng nhiều lần, chính cậu đã kể cho tôi nghe chính người thân – mà đại diện là bà cô ruột – người đóng vai trò người giám hộ lại đối xử rất cay nghiệt với cậu ấy. Đã mấy lần, bà cô đó giả vẻ hỏi thăm, thương tình cậu và giúp cậu vào Thanh Hóa chơi với mẹ cậu nhưng lại cố tình gieo giắc ý nghĩ cay nghiệt của cậu với mẹ. Nhưng cậu vẫn một mực bênh mẹ. Tấm lòng của cậu thật đáng quí. Trong câu chuyện cậu kể lại cho tôi nghe, tôi cảm nhận được, với Hồng, bao giờ mẹ cậu cũng là người tốt nhất, đẹp nhất.
Tôi nhớ nhất khoảnh khắc của một buổi chiều, khi tan học, đang rảo bước cùng tôi, bỗng cậu gọi bối rối "Mợ.." khi thấy bóng người phụ nữ ngồi xe kéo đi phía bên kia đường. Tôi xúc động biết bao nhiêu trước khoảnh khắc hồi hộp lo lắng của cậu bé khi sợ mình nhận nhầm mẹ. Chắc linh cảm và tình yêu dành cho mẹ đã không đánh lừa cậu, để đền đáp lại là cảm giác của đứa con trong lòng mẹ - cảm giác được chở che, bảo bọc, được thương yêu, an ủi.