Đã mấy năm trôi qua rồi, khi tôi chỉ còn là học sinh lớp một, cây phượng lúc đó to cao, tán lá xanh tươi rực rỡ, hiên ngang đứng sừng sừng giữa sân trường. Vậy mà đã mấy năm trôi qua, cây phượng bây giờ đã trở thành một bác cây già ở góc trườn. Đứng nhìn cây, những cảm nghĩ của tôi bắt đầu dâng trào. Tôi nghĩ: "Cây phượng cũng giống như con người vậy, theo thời gian, cây phượng sẽ bắt đầu già đi, giống như con người vậy, lúc đầu, cây phượng to cao, rự rỡ tràn đầy sức sống, nguyện cống hiến hết tuổi thanh xuân và cống hiến hết mình cho ngôi trường này, cho xã hội cho đất nước, sau khi tuổi thanh xuân đẹp đẽ đã qua, cây phượng bây giờ đã trở thành một ông đồ già hiểu biết, là người ông của tất cả đàn cháu trong ngôi trường này. Mặc dù đã về tuổi xế chiều, cây phượng vẫn mạnh mẽ, hiểu biết uyên thâm có trí nhớ tốt giống như vẫn đang là tuổi hai mươi, cây phượng cũng đã trải qua rất nhiều khó khăn, gian khổ trong cuộc sống, ông phượng là nơi cho các học sinh lúc trước thường ngồi trò chuyện, ôn bài, đọc báo, cũng là nơi cho các cuộc chia tay đẫm nước mắt để tạm biệt những học sinh cuối cấp, là nơi chứng kiến các kì thi, sự lo lắng, vui vẻ cũng như đâu buồn của học sinh, là nơi cho sự vui vẻ vì sắp được nghỉ hè rồi và nỗi vui tười, tất bật chào đón một năm học mới khi mùa hè đã qua, tất cả những việc đó, cây phượng già đã từng trải qua. Tôi ngồi trên gốc cây phượng già, tôi như thấy rằng cây phượng không hề nuối tiếc bất kì thứ gì khi ở tuổi thanh xuân, cái tuổi đẹp nhất trong cuộc đời, có lẽ lúc đó, cây phượng đã có biết bao nhiêu việc có thể làm hơn là chỉ đứng một chỗ, nhưng không cây phượng không hề nuối tiếc về bất kì gì việc gì cả, nó vui vì đã đóng góp, cống hiến hết mình cho ngôi trường này, xã hội này dù chỉ là một việc nhỏ thôi, tất cả những việc nó cóm thể làm ở tuổi mười tám, hai mươi. Nhưng không nó đã gạt bỏ hết những lợi ích dành cho mình và đã chấp nhận đứng một chỗ. Nhưng theo tôi nghĩ, không hẳn cây phượng chỉ đứng ở một chỗ đâu, nó đang giúp đỡ, ngắm nhìn các em học sinh, đi cùng các em học sinh để chắp vá những điều vui vẻ trong tuổi thơ của các em ấy, chắc chắn trong tuổi thơ của ai cũng có cây phượng vì phượng là của học trò, là của tuổi thơ, là nơi cho các em tựa về, làm bóng mát cho các em để các em có thể học tập hết mình, vui chơi hết mình ở trong ngôi trường thân yêu này, giờ đây, cây phượng tuy đã già, nhưng các em học sinh chắc chắn sẽ nhớ đến ông - cây phượng người ông lặng thầm, trầm ngâm dìu dắt, đưa các em đến chân trời mới, chân trời của tuổi thơ, của ước mơ, chắp thêm cho các em đôi cánh nghị lực để bay cao hơn, bay xa hơn đến những chân trời mới. Dù sau khi đã lớn khôn, thành công, các em sẽ nhớ đến ông, người ông của tất cả trẻ em, dịu hiền, thầm lặng, người ông của tuổi thơ, của lòng tốt, của sự vui chơi, ông là một người ông của tuổi thơi, của tuổi học nghịch ngợm. Tôi và các em thiếu niên nhi đồng sẽ rất nhớ ông - ông phượng già của tuổi thơ.