Nếu ai có dịp đến thăm Quảng Ngãi quê tôi chắc hẳn sẽ không thể nào quên ghé thăm sông Trà Khúc. Đây là dòng sông đã gắn bó với tôi, gắn bó với bao người dân Quảng Ngãi.
Sông bắt nguồn từ vùng núi phía tây. Dòng sông uốn lượn, quanh co. Lòng sông không rộng lắm nhưng cũng đủ cho:
Con cò mỏi cánh bay ngang
Dạt dào sóng nước mênh mang sớm chiều.
Nước sông trong xanh, từ những ghềnh thác cheo leo miền tây rồi êm đềm, uốn lượn qua các xóm làng rợp bóng tre râm mát ven bờ.
Mùa lũ, nước chảy xiết và mang theo phù sa để bồi đắp cho đồng ruộng ven sông, nhờ sự cần mẫn của dòng sông mà ruộng đồng luôn màu mỡ, cây trái tốt tươi.
Mùa hè, nước trong biêng biếc, chảy lững lờ. Buổi sáng, mặt nước như tấm gương khổng lồ phần chiếu ánh mặt trời. Những người dân chài ung dung kéo lưới, những chú cá thài bai tùng toăng trên những mẻ lưới trông thật thích thú. Buổi trưa, mặt sông soi bóng những hàng cây xanh tốt ven bờ. Tiếng chim vang vọng bên bờ sông, vang mãi trên bầu trời xanh thẳm khôn cùng. Chiều đến, bờ sông nhộn nhịp hẳn lên. Ánh hoàng hôn ngả dài trên bờ cát. Trẻ em chạy nhảy tung tăng trên bờ sông, thả diều trên bãi cát. Sông vẫn trong xanh và lấp lanh ánh vàng của buổi hoàng hôn. Sông vẫn cần mẫn chỏ' phù sa, cần mẫn đưa dòng về biển lớn. Sau khúc quanh co vắng lặng của dòng sông, những người dân chài đang nhịp nhàng kéo lưới. Tối đến, dòng sông tĩnh mịch. Mặt sông như rộng ra mênh mông. Bờ sông như dài thêm ra bởi ngút ngàn cây lá.
Những gian hàng quán ven sông đã lên đèn. Nhìn từ xa, ánh đèn nhấp nháy như muôn vàng ánh sao đêm giữa bầu trời rộng lớn.