Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Kể về kỷ niệm của em và mẹ

Kể về kỷ niệm của em và mẹ 
2 Xem trả lời
Hỏi chi tiết
101
1
0
Nguyễn Nguyễn
04/11/2021 07:58:45
+5đ tặng

Năm học vừa qua, do đạt danh hiệu học sinh xuất sắc nên em được đi nghỉ mát ở Nha Trang bốn ngày. Từ sáng sớm cho đến chiều tối, em cùng các bạn tắm biển, leo núi, ngồi trên ca nô lướt sóng tới thăm các đảo. Cuộc du ngoạn rất vui vẻ và thú vị. Tối đến, lúc mọi người ngủ say thì em lại thao thức nhớ mẹ - người mẹ hiền từ và yêu quý. Mỗi lần nhớ mẹ, kỉ niệm về một cơn mưa lại hiện lên trong kí ức của em…

Dạo ấy, ba em đi công tác xa nhà nên ngày ngày mẹ phải đến trường đón em sau giờ tan học. Một buổi trưa, trời bỗng đổ mưa to và kéo dài hàng tiếng đồng hồ. Từ cơ quan, mẹ hối hả đạp xe tới trường. Thấy em đang đứng nép dưới cổng, mẹ vội cởi áo mưa trùm cho em và bảo:

- Con khoác áo vào đi cho khỏi ướt.

Nhận ra vẻ băn khoăn của em, mẹ an ủi:

- Đừng lo con ạ! Mưa chắc cũng sắp tạnh rồi! Mẹ khoẻ hơn con, có ướt một chút cũng chẳng sao.

Mưa vẫn nặng hạt, nước chảy tràn trên mặt đường, tuôn ồ ồ xuống các miệng cống. Trên đường, vắng xe cộ và người qua lại. Trong các hiên nhà, người trú mưa chen chúc. Mẹ em vẫn gò lưng đạp xe trong mưa. Em thương mẹ quá mà chẳng biết làm sao.

Về đến nhà, mẹ vội thay quần áo rồi lo nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa. Em cũng giúp mẹ một tay. Đến bữa, mẹ có vẻ mệt mỏi, ăn không ngon miệng. Em động viên:

- Mẹ cố ăn bát cơm cho khoẻ!

Mẹ gượng cười:

- Chắc không sao đâu con! Mẹ chỉ thấy khó chịu một chút thôi. Rồi mẹ uống một viên thuốc cảm và đi nghỉ. Đến chiều, mẹ vẫn đi làm như thường lệ.

Đêm ấy, mẹ lên cơn sốt. Em bối rối chẳng biết phải làm thế nào nên chạy sang nhờ bác An hàng xóm đưa mẹ đi bệnh viện. Bác sĩ khám bệnh rồi nói rằng mẹ bị viêm phổi cấp tính do bị cảm lạnh. Em đặt tay lên trán mẹ, trán mẹ nóng như lửa. Đôi môi mẹ khô se, hơi thở mệt nhọc, khó khăn. Em thương mẹ quá, nước mắt cứ rưng rưng. Bác An lấy chiếc khăn lạnh đặt lên trán mẹ. Hai bác cháu cùng cô y tá trực thức bên mẹ suốt đêm. Mẹ được tiêm mấy mũi thuốc, đến gần sáng, cơn sốt hạ dần.

Mẹ vẫy em lại gần rồi ra hiệu bảo mở cửa sổ. Những tia nắng sớm rọi vào làm sáng cả căn phòng. Nét mặt mẹ tươi trở lại.

Lần ấy, mẹ phải nằm bệnh viện mất năm hôm. Ngày ngày, bác An thay mẹ đến trường đón em. Chiều nào em cũng vào bệnh viện thăm mẹ. Hai mẹ con ngồi trên chiếc ghế đá kê dưới gốc cây bàng, nhỏ to tâm sự. Mẹ vuốt tóc em và khuyên:

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
1
0
kiều anh nguyễn
04/11/2021 07:59:08
+4đ tặng

Tôi đã đến với cuộc đời này, yên tĩnh và lặng lẽ, chỉ có gia đình và người thân biết về sự ra đời đó. Nhưng dường như vì cái sự quá ư là nhẹ nhàng đó mà tôi đã không biết quý trọng cái giây phút mà mình đã được sinh ra như thế nào.

Mẹ tôi - một người phụ nữ đã nuôi dạy, chăm sóc con cái, lo việc nội trợ và thiêng liêng hơn là sinh ra và nuôi dưỡng các anh chị em chúng tôi nên người. Tôi biết điều đó vì chị gái tôi luôn nói với tôi như thế: “Mẹ đã vất vả rất nhiều để sinh ra mấy chị em mình…”.

Những năm tháng ngồi trên ghế nhà trường, tôi đã được học thế nào là trung thực. Trung thực giúp cho con người ta tiến bộ hơn, có được rất nhiều thứ tốt đẹp trong cuộc sống. Nhưng tôi đã từng không phải là một đứa trẻ trung thực. Lần ấy, tôi đã nói dối mẹ rằng mình có tiết học thêm để đi chơi điện tử cùng với các bạn trong xóm.

Vì quá mải chơi mà tôi đã không về đúng giờ như mọi khi. Khi trở về nhà, tôi bị mắng. Dù biết mình sai nhưng tôi vẫn cố gắng biện minh, thậm chí tiếp tục nói dối mẹ. Lúc ấy, mẹ nhìn tôi bằng ánh mắt dường như rất thất vọng. Mẹ không nói gì nữa mà chỉ nhẹ nhàng bảo tôi: “Thôi, muộn rồi, con đi ăn cơm đi không đói!”. Bỗng nhiên trong lòng tôi lại cảm thấy vô cùng có lỗi. Cả đêm hôn ấy, tôi trằn trọc không ngủ được. Nhớ lại ánh mắt của mẹ khiến tôi bỗng thấy thật xấu hổ. Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, tôi đã thấy mẹ đang ở trong bếp chuẩn bị đồ ăn cho cả nhà. Tôi liền chạy đến bên và xin lỗi mẹ. Mẹ nhẹ nhàng xoa đầu tôi và bảo: “Chỉ cần con nhận ra là lỗi lầm là tốt rồi!”

Sau ngày hôm đó, tôi đã trở thành một con người khác. Tôi tự hứa sẽ cố gắng để không phụ tình yêu thương mà mẹ dành cho mình.

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k
Gửi câu hỏi
×