Trong đời sống bộn bề của ngày tân tiến, mỗi người tìm cho mình một điểm dựa, để tâm hồn hoàn toàn có thể thanh thản mỗi khi căng thẳng mệt mỏi. Với một số ít người, đó là cảm xúc khi đọc sách, khi chơi đàn, khi bước đi những vũ điệu của đam mê. Còn với tôi, đó là những tích tắc thư giản bên chú mèo xinh đẹp của mình – Simba .
Simba đến với tôi một cách rất tình cờ. Vào một ngày đầy nắng, tôi vô tình đọc được một bài viết nhượng lại mèo, vì cô chủ cũ của nó chuyển ra nước ngoài. Thế là tôi đã nhận nuôi nó. Vốn ban đầu, nó không có tên là Simba, nhưng vì bộ lông đặc biệt của nó- màu vàng tươi, lông bông và xù, lông quanh cổ nhìn rất giống bờm sư tử, nên tôi lấy cái tên của chú sư tử Simba kiêu hãnh và mạnh mẽ, với mong muốn rằng nó sẽ mạnh mẽ vượt qua quãng ngày xa cô chủ cũ, bắt đầu ở bên tôi.
Mang trong mình dòng máu mèo Anh, nó thừa kế hết vẻ đẹp của một chú mèo Anh. Thân hình thon dài, khá mập, lúc ôm có cảm xúc rất vừa tay. Bốn chân cao thon dài, dưới chân có một lớp đệm thịt mỏng dính, giúp mỗi bước nó đi êm ai, không một tiếng động. Tôi thích ngồi ngắm nhìn nó chuyển dời. Chân nhỏ bước từng bước uyển chuyển như catwalk, cái đuôi thon dài khẽ rủ phía sau, đung đưa nhè nhẹ theo từng bước chân. Thân mình giữa trên một đường thẳng, cái mũi đen tuyền hơi ướt hếch lên, hàng ria mép hơi dung rinh, hai tai nhỏ như mộc nhĩ khẽ vểnh nghe ngóng xung quang. Đôi mắt một bên xanh da trời nhạt, một bên vàng óng, trong suốt không dính chút tạp niệm nào của trần gian, khẽ ngơ ngác nhìn xung quanh. Từng bước, từng bước tiến của nó, ưu nhã quý tộc, nhưng vẫn mang chút gì đấy lười biếng .
Bạn có từng nghĩ, khi có một chú mèo, bạn sẽ làm gì sau khi về nhà ? Tôi thích cái cảm xúc vừa về đến nhà, Simba từ đâu chạy đén, lượn một vòng quanh chân tôi, cọ cọ vào chân tôi. Rồi tôi sẽ nhấc bổng nó lên, cả người và mèo đều xoay một vòng. Vì việc học, tôi phải xa cha mẹ, sống một mình một phòng, tuổi nhỏ như vậy, thật sự vừa có chút đơn độc, vừa có chút sợ. Nhưng may là tôi đã có Simba. Đi học về, có nó cùng tôi nấu ăn, cùng tôi ăn, cùng tôi học bài, cảm xúc bớt đơn độc đi hẳn. Buổi tối, có một chú mèo đáng yêu nằm cuộn tròn trong lòng, khẽ cựa nhẹ vào bạn ngủ. Nếu bạn chưa từng xa nhà, chưa từng sống một mình, chắc bạn sẽ không cảm nhận được tích tắc như vậy ấm cúng như thế nào. Cũng có nhiều lúc tôi thầy buồn, thấy nhớ nhà, thường là những ngày mưa, vì ngày mưa thường buồn mà. Những lúc ấy, tôi sẽ ôm Simba ra ban công nhỏ, pha môt li trà hoa, vừa vướt ve nó, vừa uống trà, vừa ngắm mưa. Lòng lúc đó chợt có chút bình yên, quyên hết mọi muộn phiền .
Tôi cảm thấy rất suôn sẻ, vì lúc đó tôi đã nhận nuôi Simba. Sau này đôi lần nghĩ lại, tôi nghĩ đó là do duyên trời sắp đặt để tôi gặp nó. Nó cứ ở bên tôi như vậy, ngày qua ngày, rồi chợt trở thành người thân trong gia đình từ khi nào. Có nó tôi bớt buồn, bớt đơn độc, quạnh hiu, có nó tôi thầy mình được yêu thương, thấy mình cũng hoàn toàn có thể chăm nom cho người khác .
Một ngày nào đó trong tương lai, Simba sẽ già yếu đi, rồi nó sẽ rời bỏ tôi. Nhưng không sao, từng phút, tứng phút bên nó tôi đều trân trọng. Nếu ngày ấy thật sự xảy ra, thì lúc đó, nó sẽ luôn sống trong tim tôi .