Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Đóng vai Thúy Kiều kể lại kiều ở lầu Ngưng Bích

Đóng vai thúy kiều kể lại kiều ở lầu Ngưng Bích
2 Xem trả lời
Hỏi chi tiết
868
5
0
Meoww
16/11/2021 19:09:39
+5đ tặng

Tôi đưa đôi mắt bất định nhìn về xung quanh, hình ảnh ngày Mã Giám Sinh lừa bán tôi vào chốn lầu xanh khiến tim tôi đau nhói. Chẳng biết từ lúc nào, cuộc đời tôi lại lắm truân chuyên, gập ghềnh như thế. Tôi là Thúy Kiều, vốn là con gái nhà viên ngoại Vương Quan, sống một cuộc sống êm đềm, bình dị bên gia đình, ngày ngày luyện rèn cầm, kỳ, thi, họa.

     Rồi tai họa ở đâu ập đến, gia đình bị vu oan, rối ren vô cùng, để có tiền chuộc cha và em trai, tôi đành phải nhắm mắt đưa chân, rồi đời đưa đẩy tôi vào tay Mã Giám Sinh. Những tưởng mình đã được cứu, bước ra khỏi vực thẳm bi thương. Nào ngờ đâu chính hắn ta lại đẩy tôi vào vực sâu một lần nữa, bán tôi cho Tú Bà.

     Tú Bà nói ngon ngọt, muốn tôi tiếp khách cho bà ta, nhưng làm sao tôi có thể như vậy, trinh tiết là thứ quý giá nhất của người phụ nữ. Thấy tôi cương quyết cuối cùng Tú Bà đưa tôi đến lầu Ngưng Bích, nói rằng cho tôi thời gian thư giãn, nghỉ ngơi đầu óc rồi suy tính cho sáng suốt.

     Thực tế mà rằng, chốn đây chỉ là nơi giam cầm tôi mà thôi. Lầu Ngưng Bích, cái tên thật đẹp, như chính khung cảnh nơi đây. Vậy mà tôi lại chẳng có một chút cảm thức vui vẻ nào với nó, chỉ có thể quanh quẩn trong gian phòng nhỏ hẹp, đơn độc giữa không gian rợn ngợp, ngày hai lần ngắm mặt trời mọc, rồi mặt trời lặn.

     Xung quanh lầu Ngưng Bích cực kỳ rộng rãi, bốn bề đều là núi rừng, cỏ cây đến tận chân trời. Chiếc lầu như một chấm nhỏ giữa khoảng trời mênh mông. Mỗi ngày, Thúy Kiều tôi chỉ có thể ngồi trên lầu, phóng tầm mắt về một phía xa xăm nào đó. Từ trên lầu cao, trước mắt chỉ là núi non trùng điểm, ngẩng đầu là vầng trăng sáng. Trăng tựa như muốn thì thầm với chính nỗi buồn của tôi, soi rọi từng nỗi đau đớn đang giằng xé.

     Phía dưới là những đoạn cát vàng trải dài vô tận, tưởng như không bao giờ hết, xen giữa là những bụi hồng nhỏ bé đang kiên cường sống. Nhìn bông hồng ấy, tôi chỉ có thể cố gắng như nó, kiên cường sống tiếp, dẫu trơ trọi, dẫu lẻ loi giữa không gian rộng lớn, hoang vắng không một bóng người này.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
0
1
Yến Nguyễn
16/11/2021 19:12:37
+4đ tặng

Trước lầu Ngưng Bích, từng ngày, ta cứ ngồi thơ thẩn, mắt nhìn về phía vô định, tựa nhưng chẳng có gì có thể ảnh hưởng đến ta. Khuôn mặt kỳ sắc đượm vẻ buồn khiến cho khu lầu bỏ hoang này càng vắng lặng hơn. Gió thổi làm vài cọng tóc ta khẽ bay, nhưng chẳng làm ta quan tâm như người có thể xác nơi này mà linh hồn đã bay đi đi tìm lối thoát cho sự giam cầm của Tú Bà ở Lầu Ngưng Bích – cái tên thật đẹp nhưng lại khác xa với vẻ ngoài của nó.

Đây là khu lầu bị bỏ hoang nằm trơ trọi giữa bốn bề mênh mông là nước. Nó cao ngất, đứng trên lầu như sắp với được Mặt Trăng.Từ trên lầu nhìn ra chỉ thấy những dãy núi xa xăm ,cồn cát bụi bay mịt mù. Thúy Kiều ta đã quen với việc suốt ngày ở trong cái lầu buồn tẻ, sớm quen với việc trò chuyện cùng cây cỏ hoa lá nơi đây. Hôm nay lại là một ngày mới trôi qua trong lầu Ngưng Bích, mọi thứ dường như chẳng thay đổi kể từ ngày bị Tú Bà giam lỏng nơi đây, ta vẫn phải ở nơi này, gió lạnh lẽo vẫn thổi vào.

Nhớ lúc bị Mã Giám Sinh mua, tủi nhục biết bao, tưởng chừng phải làm vợ người ta, ai ngờ đâu, vừa một khắc, đã phải trở thành con cờ của Tú Bà, giúp mụ kiếm tiền, phải vào chốn thanh lâu mà ta kinh tởm nhất. Ngay cả ta cũng kinh tởm bản thân mình.Nhưng biết làm sao bây giờ,để đổi lấy sự bình yên cho phụ mẫu và em gái, ta đành lòng đem bán tấm thân mình cho người khác. Buồn tủi, cô đơn biết bao nhiêu, một mình trong đêm, hình ảnh người đàn ông mà tôi hằng đêm thương nhớ lại hiện ra trong tâm trí ta.

Nhớ lại đêm cùng đính ước với Kim Trọng, khoảng thời gian ta cùng chàng bên nhau, hạnh phúc biết bao nhiêu. Giờ ngồi nơi này, những kỉ niệm mà ta từng nhớ như in lại như vết dao đâm vào lòng ta, ta đã phụ lời thề với chàng, không còn trong sạch, làm sao dám quay về mà gặp chàng đây. Buồn thương, ta lại nhớ về cha mẹ. Ta nghĩ bây giờ chắc họ lại ngóng chờ con gái nâng niu của họ quay về, nhưng họ nào biết ta đã bị vấy bẩn,đã không có tư cách đoàn tụ sum họp cùng họ.

Ta lại xót xa lúc cha mẹ tuổi già sức yếu lẽ ra mình phải ở bên để đỡ đần, phụng dưỡng thì nay lại phải xa xôi cách biệt. Ta tự hỏi, không biết giờ đây ai đang chăm sóc cha mẹ, ai là người trời nóng bức thì quạt cho cha mẹ ngủ, trời lạnh giá thì vào nằm trước trong giường cho ấm chiếu chăn để cha mẹ được yên giấc ? Kể từ ngày xa cha mẹ đến nay đã mấy mùa mưa nắng. Quê nhà chắc đã nhiều sự đổi thay. Cha mẹ mỗi ngày thêm già yếu, mà con thì lưu lạc xứ người…

Nghĩ đến đây, lòng ta vô cùng đau đớn, nghĩ mình đã phụ công sinh thành nuôi dưỡng của họ Gió lại thổi vào khiến tóc bay phất phới, ta trông về phía cửa biển. Chiều buông, cả một vùng nước non bát ngát, hoang vắng khiến nỗi cô đơn của ta càng thêm nhiều. Xa xa, thuyền ai thấp thoáng lúc ẩn, lúc hiện. Hãy nhìn lên ngọn thác kia đi, ngọn nước vừa đổ xuống xô đẩy cánh hoa lạc loài tan tác trôi xuôi như cuộc đời ta bị số phận vùi dập đưa đẩy. Ta trông sang nội cỏ, chân mây, mặt đất… Mọi thứ, tiếp nối nhau thành một màu xanh rợn ngợp. Trông xuống mặt duềnh. Ngọn gió thổi mạnh cuốn theo sóng biển ầm ầm, thét gào xung quanh như một dự báo hãi hùng về số phận, cuộc đời mình.

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k
Gửi câu hỏi
×