Bằng cách nhấp vào Đăng nhập, bạn đồng ý Chính sách bảo mật và Điều khoản sử dụng của chúng tôi. Nếu đây không phải máy tính của bạn, để đảm bảo an toàn, hãy sử dụng Cửa sổ riêng tư (Tab ẩn danh) để đăng nhập (New Private Window / New Incognito Window).
KỂ TRUYỆN THÁNH GIÓNG Vào đời Hùng Vương thứ sáu, ở làng Gióng có hai vợ chồng chăm chỉ làm ăn và có tiếng là phúc đức, nhưng lại không có con. Một hôm, bà lão ra đồng thấy một vết chân to khác thường. Thấy lạ, bà lão đặt bàn chân mình vào để ước chừng bàn chân mình nhỏ hơn bao nhiêu. Thấm thoát thời gian trôi đi, bà lão có thai, rồi mười hai tháng sau bà sinh được một bé trai khôi ngô tuấn tú. Hai vợ chồng mừng lắm. Nhưng lạ thay, đứa bé đã lên ba mà không biết nói, không biết cười, không biết đi, ai đặt đâu thì ngồi đấy.
Bấy giờ giặc Ân thế mạnh như chẻ tre tràn vào xâm lược nước ta. Nhà vua túng thế, bèn sai sứ giả đi khắp nơi tìm người tài giỏi cứu nước. Đứa bé nghe tiếng loa của sứ giả, bỗng cất tiếng nói: “Mẹ ra mời sứ giả vào đây”. Sứ giả vào, đứa bé bảo: “Ông về tâu với vua sắm cho ta một con ngựa sắt, một cái roi sắt và một tấm áo giáp sắt, ta sẽ phá tan lũ giặc này”. Sứ giả lấy làm kinh ngạc và cũng tỏ ý vui mừng, vội về tâu với vua. Nhà vua chấp nhận và sai người ngày đêm làm đủ những vật mà chú bé yêu cầu.
Từ hôm gặp sứ giả, chú bé bỗng lớn nhanh như thổi. Cơm ăn không biết no, áo vừa mới mặc đã chật. Hai vợ chồng làm lụng cực nhọc mà không đủ nuôi con. Bà con xóm làng thấy thế, bèn xúm vào kẻ ít người nhiều nuôi chú bé.
Giặc Ân đã đến chân núi Trâu, tình thế đất nước như ngàn cân treo sợi tóc. Ai nấy đều lo lắng, sợ sệt. Vừa lúc, sứ giả mang đủ các thứ mà chú bé đã dặn. Chú bé vươn vai, trong phút chốc đã trở thành tráng sĩ thật oai phong, thật lẫm liệt. Tráng sĩ vỗ mạnh vào mông ngựa sắt, ngựa hí vang dội cả một vùng. Tráng sĩ mặc áo giáp cầm roi sắt nhảy lên lưng ngựa. Ngựa phi nước đại, phun lửa xông thẳng vào quân giặc hết lớp này đến lớp khác. Bỗng roi sắt bị gãy, tráng sĩ liền nhổ những bụi tre ven đường quất vào quân giặc.
Thế giặc hỗn loạn, tan vỡ. Đám tàn quân dẫm đạp lên nhau mà tháo chạy. Tráng sĩ đuổi quân giặc đến chân núi Sóc (Sóc Sơn) thì dừng lại, rồi một mình, một ngựa lên đỉnh núi, cởi áo giáp sắt để lại ngựa sắt và tráng sĩ bay lên trời. Để tưởng nhớ người tướng sĩ có công đánh tan giặc Ân xâm lược. Nhà vua phong là Phù Đổng Thiên Vương và lập đền thờ ngay tại quê nhà.
CẢM NGHĨ VỀ MẸ Gió mùa thu mẹ ru con ngủ
Năm canh dài, mẹ thức đủ năm canh.
Câu thơ trên đã chạm tới một vùng chân lý: Đối với những người mẹ, việc hi sinh vì con cái luôn giống như một điều hiển nhiên. Thứ tình cảm đó thiêng liêng và vô giá, không gì có thể so sánh được.
Mẹ em cũng vậy. Từ khi đến với thế giới này, em luôn có mẹ ở bên, lớn lên trong tình yêu đong đầy của mẹ. Vì yêu thương em, mẹ trở thành một siêu nhân có thể làm được mọi thứ. Mẹ trở nên dũng cảm và kiên cường, không sợ bóng tối, không biết mệt mỏi. Mẹ làm tất cả chỉ để cho em có một cuộc sống hạnh phúc, đủ đầy. Năm nay, mẹ đã ngoài bốn mươi tuổi, một độ tuổi không còn trẻ nữa. Và những vất vả mà thời gian hằn in lên khuôn mặt mẹ lại càng rõ nét. Thế nhưng, em vẫn thấy mẹ đẹp lắm. Đẹp dịu hiền như vầng trăng trên cao kia. Mỗi ngày có mẹ ở bên là một ngày tuyệt vời. Mỗi sáng được mẹ đánh thức dậy, mỗi tối được ngồi ăn cơm, trò chuyện cùng mẹ, và mỗi đêm khuya, được chìm vào giấc ngủ trong cái hôn má nhẹ nhàng. Những khi mệt mỏi, chỉ cần được nhìn thấy mẹ, được nghe giọng nói ấm áp của mẹ là mọi áp lực tự nhiên bay đi hết cả.
Vì còn nhỏ, nên em chưa thể giúp được mẹ nhiều. Nhưng mỗi ngày, em vẫn luôn cố gắng làm hết sức mình, giúp mẹ từ những điều nhỏ nhất. Để mong sao mẹ mãi luôn mạnh khỏe ở bên cạnh em.
Bài văn biểu cảm về mẹ ngắn nhất mẫu 4Con dù lớn vẫn là con của mẹ
Đi hết đời lòng mẹ vẫn theo con.
Những câu thơ trên của Chế Lan Viên là những câu thơ em vô cùng yêu thích. Bởi nó đã nói ra những yêu thương, hi sinh cao thượng của người mẹ. Mỗi khi câu thơ này vang lên, hình ảnh mẹ chiếm trọn tâm trí em.
Mẹ em là một người nông dân bình thường. Hằng ngày vất vả với những công việc đồng áng, chợ búa, chăm lo cho gia đình. Lúc nào mẹ cũng bận rộn với biết bao công việc không tên. Cả năm chẳng có ngày nghỉ nào. Mẹ làm tất cả để em có thể có những chiếc áo mới thơm tho, có sách vở mới, có bữa cơm ngon. Còn bản thân mẹ dù mệt mỏi, dù chẳng mấy khi có quần áo mới cũng không sao cả. Những tình cảm thiêng liêng ấy của mẹ đã cho em cả một bầu trời hạnh phúc.
Em yêu quý mẹ rất nhiều. Từ mái tóc dài đen được buộc gọn phía sau, đến đôi bàn tay thô ráp nhưng ấm áp. Từ giọng nói hiền từ, đến ánh mắt trìu mến. Tất cả đều thật tuyệt vời biết bao nhiêu. Mỗi ngày, khoảnh khắc hạnh phúc nhất chính là khi được ngồi cạnh mẹ, thủ thỉ với mẹ những chuyện thú vị ở trường. Được mẹ dịu dàng vuốt ve mái tóc. Cảm giác lúc ấy cả cơ thể lâng lâng như đang ở trên mây vậy.
Em mong sao mẹ luôn khỏe mạnh và sống vui vẻ bên cạnh em. Để em mãi là chú cò con nhỏ, sống vô tư dưới đôi cánh vững chãi của mẹ.
Tham gia Cộng đồng Lazi trên các mạng xã hội | |
Fanpage: | https://www.fb.com/lazi.vn |
Group: | https://www.fb.com/groups/lazi.vn |
Kênh FB: | https://m.me/j/AbY8WMG2VhCvgIcB |
LaziGo: | https://go.lazi.vn/join/lazigo |
Discord: | https://discord.gg/4vkBe6wJuU |
Youtube: | https://www.youtube.com/@lazi-vn |
Tiktok: | https://www.tiktok.com/@lazi.vn |
Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi
Vui | Buồn | Bình thường |