Cho thấy cảnh đẹp thiên nhiên, phong phú nơi đây. Nào là cây cối, đồi che. Ôi! Thật là giản dị mà trữ tình làm sao. Những cảnh đẹp tự nhiên đó khiến chúng ta có cảm xúc tự hào, dạt dào về Tổ quốc quê hương. Những câu văn cho thấy tâm hồn như thổi vào bức tranh thơ mộng ấy, bức tranh là một khung cảnh động với những hình ảnh và gam màu xanh của sự sống xen lẫn hương vị lan toả như đang vẫy chào chúng ta!
Đoạn thơ đã vẽ nên một bức tranh đẹp, rực rỡ, tươi sáng về thiên nhiên đất nước, tạo cho người đọc niềm tự hào vô bờ bến về thiên nhiên đất nước:
"Đẹp vô cùng Tổ quốc ta ơi!
Rừng cọ, đồi chè, đồng xanh ngào ngạt
Nắng chói sông Lô hò ô tiếng hát
Chuyến phà rào rạt, bến nước Bình Ca"
Mở đầu đoạn thơ, tác giả sử dụng nghệ thuật đảo ngữ kết hợp với dấu cảm thán nhằm nhấn mạnh cảm xúc tự hào, dạt dào về Tổ quốc quê hương. Chữ "ơi" gợi âm vang của tiếng gọi da diết. Câu thơ tiếp theo tác giả gợi ra những hình ảnh đậm chất thơ "rừng cọ, đồi chè, đồng xanh". Bức tranh quê hương hiện ra vừa rực rỡ màu sắc vừa khoáng đạt về không gian. Không chỉ vậy, ở câu thơ tiếp theo còn có cái chói chang của nắng âm thanh vang vọng của những câu hò. Câu thơ cuối, với nhịp thơ 4/4, hình ảnh "chuyến phà", "bến nước" kết hợp với từ láy "rào rạt" đã một lần nữa mở ra không gian khoáng đạt đầy tự hào của thiên nhiên đất nước. Khổ thơ nằm ở đầu bài thơ, bài thơ viết trong bối cảnh những năm 1954, đất nước kháng chiến chống Pháp giành thắng lợi ta càng thêm hiểu rõ hơn tâm trạng và tình cảm của tác giả đối với quê hương đất nước: đó là tình yêu, niềm tự hào, tự tôn dân tộc khi đất nước dành được tự do.