Ai trogn chúng ta cũng bước qua quãng đời học sinh với bao hoài niệm. Tuổi học trò trong ta là kỉ niệm về thầy cô, bạn bè mến thương. Còn tôi, tôi nhớ mãi kỉ niệm về Mai- người bạn thân của tôi suốt những năm tháng cấp hai. Mai và món quà sinh nhật bất ngờ của bạn khiến tôi nhớ mãi không quên.
Mai và tôi đã là những người bạn từ thuở mẫu giáo. Vì nhà hai đứa khá gần nhau nên chúng tôi thường xuyên cùng đi học, cùng chơi và rồi cùng lớn lên như thế. Thời gian như thoi đưa làm tình cảm hai đứa thêm khăng khít. Tôi vô cùng yêu quý và trân trọng Mai. Thỉnh thoảng giữa chúng tôi cũng xảy ra cãi vã nhưng rồi tất cả đều trôi đi thật nhanh vì không ai trong chúng tôi có thể chơi đùa mà thiếu đi đối phương.
Đó là một ngày đông lạnh. Gió rét từng cơn thổi đến làm tôi chỉ muốn co mình trong chăn. Nhưng tôi đã bật dậy thật nhanh để đi học và hơn hết vì tôi háo hức- hôm nay là sinh nhật của tôi. Bố mẹ không chúc mừng sinh nhật tôi như năm trước bằng một cái ôm sáng sớm. Tôi thấy bố mẹ đều đang bận bịu với đủ thứ việc nên tôi cũng hiểu. Tiếng ới gọi của Mai từ cổng thúc giục tôi phải thật nhanh nhẹn. Tôi như một chú gấu trong những lớp áo chạy đến bên Mai và hai đứa tung tăng đến trường. Tôi đã rất chờ, rất chờ lời chúc mừng sinh nhật của Mai. Vậy mà cả con đường dài đến trường qua rồi, những tiết học cũng qua. Bao nhiêu dịp để Mai nói lời chúc mừng sinh nhật với tôi mà bạn không nói. Tôi rầu rĩ nằm bò trên bàn! Nhìn ngắm cảnh vật xung quanh đang co ro chiếc cái lạnh của ngày đông, tôi cũng buồn lắm. Thì ra, thì ra tôi bị bỏ rơi thật rồi. Sinh nhật tôi mà không một ai nhớ đến cả. Tôi buồn và ảo não suốt cả sáng, cả trưa ăn bán trú và cả những tiết học buổi chiều hôm đó, tôi không tài nào cất nổi tiếng cười nói như bao hôm.
Tiếng trống trường vang lên, tan hoc rồi! Hòa vào dòng người ra về, tôi kệ Mai và đi trước, tôi đang giận bạn lắm. Bố mẹ rồi cả Mai nữa, mọi người đều quên đi sinh nhật tôi. Tôi đi về trong lững thững và buồn vì không có Mai đi cùng như mọi hôm. Tôi đang thơ thẩn thì nghe tiếng bước chân dồn dập cùng tiếng gọi: Hoa ơi Hoa ơi đứng lại. Tôi giật mình quay lại thì nhìn thấy Mai mồ hôi nhễ nhại. Mai cầm tay tôi và bảo sao cậu đi vội về mà không chờ tớ với. Mai cứ nhìn tôi khiến tôi thấy hơi có lỗi. Nhưng vì nghĩ bạn đã quên sinh nhật mình nên tôi giận lẫy và chẳng nói chuyện với bạn nữa. Bạn dường như hiểu được tôi nghĩ gì và chỉ cười bảo tôi: Tớ nhớ hôm nay sinh nhật cậu mà, tớ chuẩn bị quà cho Hoa rồi này! Từ trong cặp, Mai lấy ra một hộp nhỏ màu hồng là màu mà những cô bé như tôi lúc này đều rất yêu thích. Lúc đó tôi không chú ý lắm, chỉ thấy mình trẻ con và xấu xa thế. Tôi không biết nói gì với vai cả vì tôi xấu hổ lắm. Bạn chỉ cười rồi bảo tôi: Hoa nhớ gọi mình đi học đấy. Lúc đấy tôi thấy rất xấu hổ, xấu hổ lắm nên đã chạy về nhà. Tối nằm trên giường tôi mới nghĩ lại hành động của mình ngày hôm nay sao mà ích kỷ vậy. Tôi mở hộp quà của hoa ra là cuốn sách Doraemon mà tôi đã trông chờ từ rất lâu rồi. Bạn hiểu tôi nên biết rằng niềm đam mê bất tận của tôi với Doraemon. Tôi thích thú với quyển sách vô cùng và mải mê đọc quyển sách. Món quà của Mai cũng là món quà duy nhắt mà tôi nhận được trong dịp sinh nhật năm ấy!
Từng trang sách Doraemon tôi đọc đều gửi gắm tình cảm của Mai với tôi. Tôi trân trọng lắm và với tôi nó trở thành kỷ niệm đẹp. Tôi không nghĩ rằng đôi khi mình cũng trẻ con và đầy xấu tính. Suýt nữa thôi thì giữa chúng tôi đã có một hàng rào của khoảng cách thật lớn, thật lớn! Doraemon ngày ấy đến giờ vẫn ở bên tôi, cùng tôi đồng hành trên mọi chặng đường và thật may mắn trên hành trình cuộc đời của tôi vẫn có Mai- người bạn thân yêu. Người bạn có thể bao dung cho cái ích kỷ, cho cái trẻ con của tôi để cùng ở bên tôi mỗi ngày và giúp tôi vực dậy tinh thần sau bao khó khăn.
Tôi yêu món quà sinh nhật, yêu Mai và yêu vô cùng kỉ niệm ấy. Kỉ niệm đẹp của tuổi học trò về một lần giận dỗi đầy trẻ con. Nhưng chính sau câu chuyện đó, tình cảm của chúng tôi thêm gắn kết và yêu thương nhau hơn mỗi ngày!