Thời học sinh, thầy cô và bạn bè là hai thứ không thể thiếu. Thầy cô là những người dạy dỗ chúng ta nên người, cố gắng làm sao cho chúng ta trở thành một người con ngoan, một người trò giỏi. Còn bạn bè là những người luôn chia sẽ cùng ta những vui buồn trong học tập cũng như cuộc sống, những người đồng hành với ta trong suốt quãng thời gian ngồi trên ghế nhà trường. Và từ đó, người bạn luôn chia sẽ với chúng ta đã trở thành bạn thân của chính mình, nó kiểu khá thân thuộc, nhưng lại xếp sau người thân trong gia đình.
Đầu năm lớp 6, tôi và Huyền chỉ là bạn nhưng chưa thân thiết lắm, kiểu chỉ là bạn học cùng lớp. Qua một năm, tình bạn giữa hai chúng tôi chỉ nhích lên một tí xíu. Qua năm học lớp 7, tình cảm giữa tôi và Huyền mới dần trở nên thân thiết hơn, chơi với nhau nhiều hơn, nhận ra những điểm giống nhau nhiều hơn. Đến giữa học kì 1 thì tôi mới chợt nhận ra rằng Huyền đã là bạn thân của tôi. Từ đó đến giờ, cái gì cũng lôi ra kể với nhau, kể cả những thói hư, thói xấu. Mỗi lần muốn chia sẽ thì lại nói với nhau mà không phải là với gia đình. Tôi cảm thấy, tình bạn bây giờ là tốt nhất, và tôi chẳng cần gì hơn.
Mọi người nhìn vào thì sẽ nói Huyền có một dáng người khá thấp và nhỏ, nhưng tôi nhìn thì cũng vừa, vì nó bằng tôi nên nói nó vừa là chuẩn. Người khác nhìn vào khuôn mặt Huyền cũng sẽ cảm thấy rất bình thường, chẳng có nét gì đặc biệt. Nhưng tôi lại thấy khác, tôi thích nhất khuôn mặt nó ở chỗ lông mày, vì khi nó quạu thì đôi lông mày của nó cong lên, trông rất mắc cười. Mái tóc của nó tuy đã buộc lên, nhưng tôi vẫn cảm thấy lù xù, nhưng không hiểu là tại sao. Khi nó cười thì tôi cũng cười theo, kể cả chẳng có việc gì xảy ra, chắc có lẽ tôi và nó chơi với nhau nhiều quá nên giờ lú luôn.
Tính cách của Huyền khá ổn, vui tính, hay giúp đỡ người khác, khoan dung, lễ phép với người lớn, hiền thì có chút. Tôi và nó cũng có một số tính cách giống nhau, ví dụ như là khi giận thì cực kì khinh khủng nhưng lại mau quên, cực kì nghiêm túc, đúng là đúng/sai là sai, nhưng vẫn có lúc trẻ con, hay làm hài cho mọi người cảm thấy vui vẻ. Và có một tính cách tôi và nó cực thích, đó là diễn lố, một khi đã diễn cái gì đó thì diễn xuyên lục địa luôn, diễn vượt ngoài tầm kiểm soát của kịch bản, đó cũng là cái tôi và nó tâm đắc nhất, trong lớp thì chỉ có riêng tôi và nó làm được.
Về phần học tập, Huyền học khá giỏi, trí não linh hoạt rất nhanh, nó giỏi nhất là môn Ngoại Ngữ và đó cũng là môn nó thích nhất. Huyền đọc tiếng anh khá lưu loát, dịch nghĩa các từ mới trong bài học cực chuẩn, và Huyền luôn được các thầy cô giáo dạy tiếng anh quý mến và luôn đào tạo chuyên sâu cho Huyền. Không chỉ thế, Huyền còn giỏi cả môn Toán, Lý, Sử, và nói chung thầy cô nào cũng quý mến Huyền.
Một con người không thể nào mà hoàn hảo cả được, và nó cũng không chỉ có ưu điểm, nhược điểm của Huyền thì không nhiều vì nó giỏi khá toàn diện. Nó là một người nhạy cảm, và tôi cũng là một người nhạy cảm, nó luôn bức xúc những gì mà nó không xử lí được, hay cãi nhau với người xúc phạm nó, Huyền cũng có một số trường hợp sai sót nên cũng đã bị điểm kém, và chuyện đó cũng làm nó không hài lòng. Những bức xúc đó nó đều đổ lên đầu tôi, và ngược lại là khi tôi bức xúc cũng đổ lên đầu nó. Kiểu giống như tôi và nó là hai cây trụ để đổ nước lên nhau, nhưng không phải bắt buộc, chúng tôi đều tự nguyện làm vậy, vì đó chính là giải pháp tốt nhất để chúng tôi xua tan nỗi bức xúc của chính mình cũng như chia sẽ, an ủi nhau.
Nó ghét những ai không tôn trọng nó và cả tôi, xúc phạm đến nó, tôi, gia đình và thần tượng của hai chúng tôi. Những người như như thế thì nó sẽ chửi lại, và nó không cho phép ai động đến quyền riêng tư của nó, cho đến khi người bị chửi nói ra những đền vô lí thì nó sẽ bức xúc. Và tôi cũng vậy, nếu tôi là nó, tôi cũng sẽ như vậy.
Huyền và tôi luôn dành thời gian cho nhau, mọi lúc và mọi nơi, chủ yếu là để cải thiện tình bạn và không cho nó sụp đổ. Nhớ nhất là vào cuộc thi đá bóng của trường, đó cũng là sự khởi đầu cho tình bạn giữa hai chúng tôi. Lúc đó, tôi và Huyền đang ở chung một tổ và cũng là một đội. Cả lớp 7 của chúng tôi đề cổ vũ, ngoại trừ các bạn nam trong câu lạc bộ bóng đá của lớp thì mới tham gia. Tôi cũng chẳng am hiểu gì bóng đá nên cũng không biết và cũng không nhớ là hiệp mấy, nhưng lại nhớ khoảnh khắc đưa chai nước độc đáo của Huyền. Huyền đưa chai nước cho mọi người uống, lúc đó nhiệt độ cũng hơn 36⁰C, nhưng vì tôi ngồi xa quá nên Huyền đành ném chai nước cho tôi. Chai nước bay lạc quỹ đạo, nó không bay đến tay tôi mà lại bay đến đầu tôi, làm đầu nó sưng lên một cục. Huyền thấy thế chạy lại rồi hỏi "sao không mày?". Tôi đáp nhanh "chai nước nó bay vào đầu mà không sai thì chỉ có siêu nhân thôi má!", Huyền ấp úp "xin...lỗi...nha! Tại mày ngồi xa quá tao không với tới ==". Câu chuyện kết thúc tốt đẹp, cũng cảm ơn chai nước đã làm nên kì tích đó, để giờ tôi và Huyền trở nên thân thiết hơn.
Giờ tôi và Huyền như là hai chị em sinh đôi luôn ấy, hầu như cái gì cũng giống nhau. Huyền chính là người bạn thân quý báu nhất của tôi, là người bạn tốt nhất từ trước đến giờ. Và tôi luôn mong rằng, tình bạn này sẽ không bao giờ chấm dứt, và Huyền sẽ không phản bội tôi như những người bạn khác. Tình bạn của tôi đã mở rộng ra hơn khi có Huyền. Tôi và Huyền sẽ luôn cố gắng giữ mãi vẽ đẹp của tình bạn này. Tôi trân trọng nó, và nó cũng trân trọng tôi, chúng tôi trân trọng tình bạn này. "Huyền, nếu không có mày an ủi, không có mày làm cột để tao đổ nước vào thì bây giờ không biết tao còn ngồi đây hay không, không biết tao viết bài văn này làm gì, và cũng chẳng biết thứ gì gọi là tình bạn. Cảm ơn mày ! Cảm ơn mày đã cho tao nếm được cảm giác gọi là tình bạn".