Bằng cách nhấp vào Đăng nhập, bạn đồng ý Chính sách bảo mật và Điều khoản sử dụng của chúng tôi. Nếu đây không phải máy tính của bạn, để đảm bảo an toàn, hãy sử dụng Cửa sổ riêng tư (Tab ẩn danh) để đăng nhập (New Private Window / New Incognito Window).
Hơn 4 năm sống tại chung cư City Gate, phường 16, quận 8, TP HCM, cung đường mỗi ngày của tôi chỉ từ cửa nhà ra bãi xe và đi làm. Tối đến, vào nhà là đóng sập cửa.
Cũng vì vậy, suốt nhiều năm, tôi không biết hàng xóm tên gì, càng chưa bao giờ giao lưu hoặc trò chuyện với ai trong tòa nhà tôi đang sống.
Ca dương tính xuất hiện ở chung cư tôi tính đến nay đã được 10 ngày, đồng nghĩa với việc chừng đó thời gian chung cư bị phong tỏa. Gấp quá, tôi chưa kịp chuẩn bị đầy đủ nhu yếu phẩm cho 21 ngày ở yên trong nhà.
Tuy nhiên, nhóm liên lạc trên Zalo của cư dân được lập ra. Dồn dập những tin nhắn hỏi thăm, động viên, hỗ trợ, giúp đỡ việc vận chuyển nhu yếu phẩm. Những cư dân ở tòa nhà lân cận, không bị phong tỏa, đứng ra làm nhiệm vụ đi chợ giúp. Thậm chí, có người còn làm nước chanh, sả, gừng, mỗi ngày tặng hàng xóm để tăng sức đề kháng...
Chỉ vài ngày, tôi đã nhớ tên từng người. Anh Nam tặng bánh mì ở căn hộ tầng 12, chị Quỳnh ở căn hộ đối diện nhà tặng rau xanh, chị Kiều ở tầng 3 cho bữa sáng...
Đúng các khung giờ cố định, ngày 3 lần tôi nghe loa thông báo: "Mời anh chị cư dân khu vực phong tỏa nhận thực phẩm miễn phí". Thực phẩm chất kín cả tủ lạnh và tình hàng xóm láng giềng cũng đầy ứ trong tim tôi.
Ngày thường tưởng chẳng ai để ý nhau, đèn nhà ai nấy sáng, vậy mà trong khó khăn, mọi người bỗng trở nên gần gũi, thân thiết đến lạ. Tình cảm đó đã giúp cho mỗi người chúng tôi có thêm sức mạnh, niềm tin để chiến đấu trong trận chiến này.
Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi
Vui | Buồn | Bình thường |