Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Em hãy viết một bài văn phân tích về nhân vật ông sáu

trong bài chiếc lược ngà đọc từ tối hay còn nhớ buổi chiều hôm đó cho đến đến lúc ấy anh mới nhắm mắt đi xuôi em hãy viết một bài văn phân tích về nhân vật ông sáu
2 Xem trả lời
Hỏi chi tiết
172
1
0
Hằng Nguyễn
27/12/2021 21:14:47
+5đ tặng

I, Dàn ý tham khảo

1, Mở bài

- Giới thiệu tác giả: Nguyễn Quang Sáng

+ Sinh năm 1932

+ Quê ở huyện Chợ Mới, tỉnh An Giang.

+ Phong cách sáng tác

+ Tác phẩm tiêu biểu

- Giới thiệu tác phẩm

+ Xuất xứ

+ Nội dung

+ Nhân vật ông Sáu

- Giới thiệu đoạn trích

2, Thân bài

- Khái quát về nhân vật ông Sáu:

+ Đất nước có chiến tranh, ông Sáu phải đi công tác khi con gái chưa đầy một tuổi, khi con lớn lên, ông Sáu không một lần được gặp con, được yêu thương chăm sóc cho con.

+ Sau tám năm vào sinh ra tử, khi được về thăm nhà, nỗi khao khát được gặp con, được ôm con vào lòng khiến ông không kìm nén được cảm xúc.

=> Tuy nhiên, khi ông vì vết thẹo trên mặt, vết thương do chiến tranh gây ra nên đứa con gái hồn nhiên, ngây thơ của ông nhất định không chịu nhận cha.

- Vẻ đẹp của người lính Cách mạng.

- Yêu thương con

+ Khi con không gọi "ba"

=> Đau đớn, xót xa

+ Khi con gọi "ba"

=> Vỡ òa trong hạnh phúc

+ Ở khu căn cứ: vui mừng khi thấy chiếc ngà => tỉ mỉ làm lược cho con

3, Kết bài

- Tình cảm của em dành cho nhân vật

II, Bài văn tham khảo

Nguyễn Quang Sáng sinh năm 1932, quê ở huyện Chợ Mới, tỉnh An Giang. Trong kháng chiến chống Pháp, ông tham gia bộ đội, hoạt động ở chiến trường Nam Bộ. Từ sau năm 1954, tập kết ra miền Bắc, Nguyễn Quang Sáng bắt đầu viết văn. Những năm chống Mỹ, ông trở về Nam Bộ tham gia kháng chiến và tiếp tục sáng tác văn học. Tác phẩm của ông thuộc nhiều thể loại: truyện ngắn, tiểu thuyết, kịch bản phim và hầu như chỉ viết về cuộc sống và con người Nam Bộ trong hai cuộc kháng chiến cũng như trong thời bình. Truyện ngắn “Chiếc lược ngà” được viết năm 1966, khi tác giả hoạt động ở chiến trường Nam Bộ và được đưa vào tập truyện cùng tên. Nhân vật ông Sáu là nhân vật chính của tác phẩm, để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng bạn đọc. Đặc biệt là ở đoạn trích từ: “Tôi vẫn còn nhớ buổi chiều hôm đó… Anh mới nhắm mắt xuôi tay”. Đoạn trích thể hiện vẻ đẹp của tình phụ tử thiêng liêng, sâu sắc của ông Sáu đối với bé Thu trong những ngày ở chiến khu.

Đất nước có chiến tranh, ông Sáu phải đi công tác khi con gái chưa đầy một tuổi, khi con lớn lên, ông Sáu không một lần được gặp con, được yêu thương chăm sóc cho con. Sau tám năm vào sinh ra tử, khi được về thăm nhà, nỗi khao khát được gặp con, được ôm con vào lòng khiến ông không kìm nén được cảm xúc. Tuy nhiên, khi ông vì vết thẹo trên mặt, vết thương do chiến tranh gây ra nên đứa con gái hồn nhiên, ngây thơ của ông nhất định không chịu nhận cha. Đến khi con gái nhận ra thì cũng là lúc ông phải trở lại chiến trường. Lúc chia tay, ông đã cố nén giọt nước mắt vì cách bộc lộ, tình cảm của con đối với mình khiến ông quá xúc động. Niềm hạnh phúc mà ông hằng mong chờ đã tới nhưng quá ngắn ngủi vì đã đến giờ biệt li. Ông chỉ kịp rút khăn lau nước mắt rồi hôn lên tóc con, lặng lẽ ra đi không hẹn ngày về mang theo một ước nguyện của con là cây lược nhỏ.

Vẻ đẹp của nhân vật ông Sáu mà người đọc cảm nhận trước hết là vẻ đẹp của người lính Cách mạng. Kháng chiến bùng nổ, ông Sáu từ giã những gì thân thương nhất: con thơ, vợ trẻ lên đường làm Cách mạng. Khi ông ra đi, bé Thu, con gái đầu lòng, cũng là đứa con gái duy nhất của ông chưa đầy một tuổi.Vậy mà, đằng đẵng suốt những năm kháng chiến, ông không một lần về thăm con,bởi với những người lính “đâu có giặc là ta phải đi”. Họ đã gác tình riêng, vì nghĩa lớn để rồi ngày kháng chiến thắng lợi, ông được nghỉ phép về thăm nhà, thăm con. Trong lợi to lớn của dân tộc, có phần xương máu mà ông Sáu đóng góp.

Cảm động nhất, để lại ấn tượng nhiều nhất cho người đọc trong hình ảnh người cha chiến sĩ ấy chính là tình phụ tử thiêng liêng, sâu đậm –tình yêu thương mà ông Sáu dành cho đứa con gái. Được về thăm nhà sau bao năm ở chiến khu, khao khát đốt lòng ông Sáu là được gặp con, được nghe con gọi tiếng ba, được sống trong tình cha con mà bấy lâu nay ông chưa được sống. Vì thế, về gần tới nhà, thoáng thấy bóng con,không chờ xuồng cập bến, ông nhón chân nhảy thót lên xô chiếc xuồng tạt ra.Ông bước vội vàng những bước dài. Cái tiếng gọi ông phải kìm nén bao lâu nay bỗng bật ra thật cảm động, làm người đọc thấy nghẹn ngào: -"Thu!Con".Ngược lại với điều ông mong muốn, đứa con gái ngơ ngác,hốt hoảng rồi vụt chạy và kêu thét lên khiến người cha đau khổ, hai tay buông thõng như bị gãy. Rồi suốt ba ngày nghỉ phép , ông không dám đi đâu xa, chỉ quanh quẩn gần con. Song, ông càng xích lại gần nó càng lùi xa; ông càng khao khát được nghe tiếng “ba” từ lòng con, nó càng không gọi... Bị con cự tuyệt,ông Sáu đau khổ không khóc được phải cười.
Trước giờ phút lên đường chia tay con, ông muốn ôm con,nhưng lại sợ con không nhận đành chỉ nhìn. Song chính trong lúc này, tình cảm dành cho người cha ở bé Thu òa ra mãnh liệt. Nó cất tiếng gọi “ba”, ông xúc động đến phát khóc và “không muốn cho con thấy mình khóc, anh Sáu một tay ôm con, một tay rút khăn lau nước mắt, rồi hôn lên mái tóc của con”.Người chiến sĩ ấy nước mắt đã khô cạn nơi chiến trường, giờ đây là những giọt nước mắt hiếm hoi – nước mắt của niềm hạnh phúc và tình cha con. Thương con,chia tay con, ông Sáu hứa sẽ mua cho con cây lược.
Tình cảm của ông Sáu đối với con còn được nhà văn thể hiện rất cảm động khi ông ở khu căn cứ. Nỗi day dứt, ân hận ám ảnh ông suốt nhiều ngày là việc ông đã đánh con khi nóng giận. Rồi lời dặn của con: “Ba về ba mua cho con một cây lược nghe ba”đã thôi thúc ông nghĩ đến việc làm cho con một cây lược bằng ngà. Làm cây lược trở thành bổn phận của người cha, thành tiếng gọi cầu khẩn của tình yêu thương con. Kiếm được khúc ngà voi, ông Sáu hớn hở như một đứa trẻ được quà và ông dành hết tâm trí, công sức vào việc làm ra cây lược. Hãy nghe đồng đội của ông kể lại: “Những lúc rỗi, anh cưa từng chiếc răng lược, thận trọng, tỉ mỉ và cố công như người thợ bạc”. Phải chăng, bao nhiêu tình yêu thương con ông dồn vào việc làm cây lược ấy? Rồi ông gò lưng tỉ mẩn, khắc từng nét chữ lên sống lưng lược: “Yêu nhớ tặng Thu con của ba”.Cây lược ấy, dòng chữ ấy là tình yêu, là nỗi nhớ thương, sự ân hận của ông đối với đứa con gái. Những lúc rỗi cũng như đêm đêm nhớ con ông thường lấy cây lược ra ngắm ngía, rồi mài lên tóc cho cây lược thêm bóng, thêm mượt. Làm như vậy, có lẽ ông không muốn con ông bị đau khi chải lược lên tóc. Yêu con, ông Sáu yêu từng sợi tóc của con. Người đọc cảm động trước tấm lòng của người cha ấy. Lòng yêu con đã biến người chiến sĩ thành một nghệ nhân – nghệ nhân chỉ sáng tạo ra một tác phẩm duy nhất trên đời– chiếc lược ngà. Cho nên,cây lược ngà đã kết tinh trong nó tình phụ tử mộc mạc, sâu xa mà đơn sơ, giản dị.
Làm được lược cho con, ông Sáu mong được gặp con, được tận tay chải mái tóc con. Nhưng rồi, một tình cảnh đau thương lại đến với cha con ông Sáu: trong một trận càn lớn của quân Mỹ ngụy, ông Sáu bị một viên đạn bắn vào ngực. “Trong giờ phút cuối cùng,không còn đủ sức trăng trối lại điều gì, hình như chỉ có tình cha con là không thể chết được”, tất cả tàn lực cuối cùng chỉ còn cho ông làm một việc “đưa tay vào túi, móc cây lược” đưa cho người bạn chiến đấu. Đó là điều trăng trối không lời nhưng nó thiêng liêng hơn cả những lời di chức. Nó là sự ủy thác, là ước nguyện cuối cùng, ước nguyện của tình phụ tử. Và bắt đầu từ giây phút ấy, cây lược của tình phụ tử đã biến người đồng đội của ông Sáu thành một người cha thứ hai của bé Thu.
Người đọc đã không thể cầm được nước mắt khi nghe tiếng khóc thét của đứa con gọi cha buổi chia tay hồi nào, giờ bỗng không thể cầm lòng khi chứng kiến cái cử chỉ cầm cây lược và ánh mắt nhìn của người cha vào giây phút lâm trung. Từng có bao nhiêu áng văn nói về tình mẹ cực kì xúc động nhưng có lẽ đây là một trang văn rất hiếm hoi mô tả đến tận cùng sâu thẳm trái tim yêu thương của người cha dành cho con. Cũng từ hình ảnh này, nhà văn đã khẳng định: Bom đạn và chiến tranh có thể hủy diệt được sự sống, nhưng tình cha con – tình phụ tử thiêng liêng không gì có thể giết chết được.

Đoạn văn là lời kể của một người đồng chí của ông Sáu, người đã chứng kiến toàn bộ quá trình ông làm cây lược tặng con gái và thấu hiểu những suy nghĩ, cảm xúc của ông. Đoạn văn vì thế trở nên khách quan, chân thành. Ngôn ngữ văn xuôi giàu tình cảm, khả năng miêu tả tâm lí tinh tế, chính xác, bắt nguồn từ một tâm hồn nhạy cảm và tấm lòng yêu thương, trân trọng con người. Đặc biệt, nhà văn đã xây dựng một tình huống truyện rất éo le, bất ngờ mà tự nhiên, cảm động; qua đó, phần nào nói lên sự ác nghiệt của chiến tranh.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
1
0
Nguyễn Nguyễn
27/12/2021 21:16:52
+4đ tặng

Chiếc lược ngà là một trong những tác phẩm nổi tiếng, có độ phổ biến với công chúng bạn đọc rộng rãi của nhà văn Nguyễn Quang Sáng. Tác phẩm mang những giá trị hiện thực và nhân văn sâu sắc thông qua cảnh ngộ đặc biệt của hai cha con ông Sáu. Ông Sáu – người cha trong tác phẩm, chỉ vì hoàn cảnh chiến tranh phải rời xa đứa con bé bỏng thương yêu nhưng không ngờ rằng, sau 8 năm mới được một lần hội ngộ, lần đầu và cũng là lần cuối.

Nhân vật ông Sáu được Nguyễn Quang Sáng dụng công xây dựng rất nhiều. Số phận của ông cũng được nhìn nhận như số phận chung của rất nhiều chiến sĩ tham gia công cuộc đấu tranh bảo vệ nền độc lập, tự do của Tổ quốc. Ông Sáu là một người con rất đáng tự hào của miền Nam thân yêu. Ông là người lính cụ Hồ có tham gia cả hai cuộc kháng chiến chống Pháp và chống Mỹ. Cuộc đời ông dành nhiều thời gian ở chiến khu, chiến trường còn nhiều hơn với gia đình mình. Câu chuyện về ông bắt đầu từ chuyến nghỉ phép 3 ngày mà ông vô cùng háo hức để được về thăm nhà, về thăm đứa con gái thân yêu mà ông phải rời xa từ khi nó còn đỏ hỏn, 8 năm nay ngày nào ông cũng mong chờ được hội ngộ cùng con gái.

Hoàn cảnh chia ly thời chiến này không phải là hiếm trong thời kỳ chiến tranh và ông Sáu và bé Thu cũng chỉ là một trong những trường hợp tiêu biểu mà thôi. Chiến tranh khiến con người ta phải sinh li tử biệt với gia đình và chiến tranh cũng gây nên bao nghịch cảnh, trong đó có cả trường hợp của cha con ông Sáu. Ông Sáu là người có tấm lòng yêu nước nồng nàn và sâu sắc. Yêu quê hương, Tổ quốc, ông sẵn sàng theo tiếng gọi thiêng liêng của dân tộc mà ra đi, mà rời xa gia đình để chiến đấu bảo vệ quê hương, bảo vệ sự bình yên cho những người thân yêu của ông. Và tình nghĩa đó đã giúp ông vượt lên số phận, trải qua bao nhiêu năm tháng khổ sở, nhọc nhằn nơi chiến trường gian khổ, ác liệt, không chỉ bị đe dọa bởi sự sống, mà còn là sự thiếu thốn cả về vật chất lẫn tinh thần.

Và hơn hết, ông cũng là người có tình yêu thương con sâu sắc và mãnh liệt, được về thăm nhà điều ông nôn nao nhất là niềm mong muốn được gặp con gái. Khi vừa về gần đến nhà, xuồng còn chưa cập bến nhưng ông Sáu đã quá hồi hộp mà vội và bước mau lên thuyền, xô cả chiếc xuồng ra xa, rồi ông lại vội vã bước chân nhanh chóng đến gặp con gái. Nhìn thấy con, giọng ông run run: “Ba đây con”. Ông Sáu quả thực là một người cha hết lòng với tình yêu thương con cái, hẳn có lẽ những ngày ở chiến khu ông đã nghĩ về con gái của mình rất nhiều.

Trong 3 ngày nghỉ phép, ông chẳng dám đi đâu xa, chỉ tìm cách gần gũi để được nghe một tiếng gọi “ba” của con gái nhưng chỉ nhận lại sự tổn thương và đau lòng. Ông thương con, ân hận vì mình đã đánh con. Ông dồn tình thương yêu ấy vào việc làm cho con một chiếc lược ngà – lời hứa với con trước lúc chia tay.

Chiếc lược ngà gỡ rối được phần nào tâm trạng của người cha, chiếc lược ấy là tình cảm, tấm lòng, là yêu thương mà ông gửi gắm – thỉnh thoảng những lúc rảnh rỗi ông lại lấy cây lược ra ngắm nghía rồi mài lên tóc cho thêm bóng, thêm mượt.

Bé Thu, một cô bé bướng bỉnh, cứng đầu và gan lì. Khi gặp ông Sáu ở bến xuồng, nghe tiếng gọi tên mình, Thu “giật mình tròn mắt nhìn”. Nó ngơ ngác, lạ lùng, mặt nó bỗng tái đi, rồi vụt chạy và kêu thét lên: “má, má”. Ba ngày nghỉ phép, Thu xa lánh ông Sáu trong lúc ông tìm cách vỗ về, gần gũi. Thu nhất quyết không chịu gọi tiếng ba, má dọa đánh, Thu bộc phải gọi ông Sáu vô ăn cơm, gọi chắt nước cơm nhưng lại nổi trổng. Bác Ba nói mẫu nhưng Thu vẫn không gọi. Bị dồn vào thế bí, nó nhăn nhó muốn khóc nhưng tự lấy rá chắt nước chứ không chịu gọi “ba”.Thu đã hất tung cái trứng cá ra mâm, cơm văng tung toé – bị đòn, không khóc, chạy sang nhà bà ngoại, cố ý khua cho dây xuồng kêu thật to. Bé Thu thật là bướng bỉnh, cứng đầu và gan lì. Đến bác Ba cũng phải nghĩ “con bé đáo để thật”, còn ông Sáu thì không nén được: “Sao mày cứng đầu quá vậy?”. Chính thái độ ương ngạnh, ngang bướng đó lại là biểu hiện tuyệt vời của tình cha con. Ông run rẩy, mất bình tĩnh vì con không chịu nhận cha, đau đớn vì hy vọng bao nhiêu thì lại chuốc lấy đau khổ bấy nhiêu, đứa con mà mình yêu thương nhất, là những nghĩ suy trong lòng lại lạnh lùng với mình như vậy, trong thâm tâm ông Sáu chỉ biết thảng thốt những sự xót xa.

Trải qua bao nhiêu gian khó của chiến tranh nhưng ông Sáu – người chiến sĩ cách mạng cũng không cảm thấy gian lao và khổ cực bằng việc thuyết phục tình cảm của đứa con gái mà ông yêu thương nhất đời. Cuộc hội ngộ của hai cha con thấm đẫm nước mắt có sức mạnh tố cáo những điều tồi tệ được gây ra bởi chiến tranh.

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k
Gửi câu hỏi
×